Ngưu Nhị không muốn tiếp tục dây dưa nữa, trong lòng chột dạ cùng với nỗi sợ hãi khiến hắn ta phải nhanh chóng đuổi cô đi: "Cút đi!" Sau đó đóng cửa lại.
Phạm Hiểu Phong vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Yến Thư Hoa đột nhiên kéo tay ông lại, nói: "Chú Phạm, chúng ta phải tìm cách lấy bệnh án dị ứng của dì Ngưu từ chỗ bác sĩ Chu, cái đó chính là bằng chứng.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, Yến Thư Hoa nhận thấy Ngưu Nhị ở sau cửa đã nghe thấy rồi, liền rời đi cùng với Phạm Hiểu Phong.
Trên đường đi, Phạm Hiểu Phong tò mò nhìn Yến Thư Hoa, nghĩ thầm trước đây cô gái này cái gì cũng không biết, sao bây giờ lại biết bốc thuốc cứu người?
Yến Thư Hoa sờ cằm suy nghĩ gì đó, cũng không để ý đến ánh mắt của Phạm Hiểu Phong.
Phạm Hiểu Phong kéo tay Yến Thư Hoa và hỏi cô: "Thư Hoa này, chú có chuyện muốn hỏi, cháu biết hắn ta làm hại bác sĩ Lý, nhưng bây giờ cháu lại đến tìm hắn ta, vậy không phải là bứt dây động rừng sao?"
Yến Thư Hoa hỏi lại ông: “Bứt dây động rừng rồi sao?”
Phạm Hiểu Phong thấy dáng vẻ cái gì cũng không hiểu của cô, vỗ đùi nói: "Còn không phải sao? Nha đầu nhà cháu, vừa rồi kéo chú đến chỗ hắn ta, cũng không nói với chú là cháu biết những chuyện này, nếu mà chú biết, thì sẽ không bao giờ để cháu đi làm loạn thế này đâu!”
Yến Thư Hoa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chú Phạm, đột nhiên bật cười: "Chú Phạm, nói cho chú biết vậy, cháu... chính là muốn bứt dây động rừng đấy.”
"Chuyện này...cháu len lén điều tra không phải là được rồi sao, đột nhiên thế này......." Phạm Hiểu Phong chưa nói xong, Nhan Thư Hoa đột nhiên tiến tới, nói nhỏ vào tai Phạm Hiểu Phong vài câu.
Phạm Hiểu Phong nghe xong thì sửng sốt, nhưng còn Yến Thư Hoa thì lại vui vẻ chạy đi, quay lại mỉm cười với ông: "Chú Phạm, cháu về nấu cơm trưa đây ạ!”
Phạm Hiểu Phong không ngờ cô gái nhỏ này còn có cả kế hoạch.....
........
Ánh sáng vàng dần khuất sau mây đen, khói lửa cũng dần dần tiêu tán, hai ngọn đèn đường hiếm hoi được thắp lên, dưới ánh đèn đường có mấy cô bác đang ngồi tận dụng ánh sáng để đánh đế giày.
Thời gian trôi qua, các cô bác cũng giải tán, cả thôn chìm vào im lặng.
Lúc này, cửa nhà Ngưu Nhị mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen thò đầu nhìn ra ngoài, đang định đi ra ngoài thì Ngưu Nhị tẩu kéo hắn lại: “Ngưu Nhị, muộn như vậy rồi mà anh còn chạy đến phòng khám của người ta, lỡ mà bị bắt được thì phải làm sao?”
Ngưu Nhi kéo chiếc khăn đội đầu sang một bên, rồi nói với vợ: "Đừng lo, anh không có ngốc như vậy, chẳng lẽ nhưng việc anh đã làm trước kia đều công cốc sao?”
Ngưu Nhị tẩu vẫn lo lắng: “Ngưu Nhị, em thấy người phụ nữ hôm nay đến nhà chúng ta không dễ đối phó đâu, cô ta biết mẹ chúng ta bị dị ứng với thuốc, em thấy hay là chúng ta thú nhận đi.....”
“Cô dám thú nhận? Miếng đất tốt kia không cần nữa à, khoản bồi thường kia còn phải trả cho người ta, cô lấy cái gì mà trả? Cô mà dám ra ngoài bép xép, xem tôi có xé rách miệng cô không.” Ngưu Nhị làm ra bộ dáng muốn đánh cô ta, Ngưu Nhị tẩu lập tức ngoan ngoãn lại.
“Ở nhà chăm sóc con cho tốt, những chuyện khác cô đừng có xen vào!”
Nhưng nắm trước đây, cha của Ngưu Nhị chính là làm mấy chuyện trộm gà bắt cho, cho nên cha của hắn ta chẳng truyền lại gì, chỉ truyền lại cho hắn ta mấy bản lĩnh như trèo tường, bẻ khóa , trộm tiền.
Ngưu Nhị lén trèo tường vào trạm y tế chỗ Chu Minh Đức, hắn dễ dàng cạy ổ khóa rồi tay cầm đèn pin đi vào bên trong.
Ngưu Nhị không biết chữ, nhưng hắn ta biết ra mẹ mình. Cuối cùng, trời cao không phụ người có lòng, khi hắn ta tìm thấy trang bệnh án dị ứng của mẹ mình và đang chuẩn bị xé đi, đột nhiên cửa phòng bị mở tung ra, mấy ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt hắn ta.
Hắn ta giật mình đánh rơi đèn pin xuống sàn, dùng tay che mắt lại, khi đôi mắt quen hơn với ánh sáng, nhìn kỹ ra bên ngoài thì phát hiện người đứng ngoài cửa hóa ra là Phạm Hiểu Phong và Chu Minh Đức.
Sắc mặt của hắn lập tức tái nhợt vì sợ hãi...
“Các người......”
"Ngưu Nhị, khuya thế này rồi cậu còn tới đây làm gì?" Bác sĩ Chu bước tới, lấy bệnh án trong tay hắn ta, nhìn kỹ rồi nói: "Cậu đang định xé chuẩn đoán dị ứng của mẹ cậu đấy à."
"Bác sĩ Chu, tôi chỉ tới xem thôi."
Phạm Hiểu Phong một tay cầm đèn pin, lao tới, một tay nắm lấy cổ áo của hắn, kéo hắn ra khỏi phòng khám, dùng chân đá mạnh vào mông hắn, nói: "Ngưu Nhị, cậu được quá nhỉ, trèo tường cũng thành thạo gớm!”
“Tôi thật sự chỉ đến xem thôi, Đội trưởng Phạm, ông không thể vu oan cho tôi được…” Ngưu Nhị che cái mông bị đá phát đau lại, núp sau lưng Chu Minh Đức, lại nhìn thấy Yến Thư Hoa đứng ở phía sau nhìn hắn ta bằng ánh mắt giống như ban ngày đã nhìn hắn ta vậy, hắn ta sợ hãi không còn nơi nào để trốn.
"Chỉ xem thôi à, nếu thật sự chỉ muốn xem thôi, sao không đến đây vào bàn ngày mà tối đêm rồi còn trèo tường vào, chẳng phải là do cậu có tật giật mình sao?”
"Đội trưởng Phạm, tôi không làm gì sai, sao lại có tật giật mình được? Ông đừng có nói bừa, vợ tôi còn đang đợi tôi ở nhà, tôi phải nhanh chóng quay về!”
"Phí lời! Tối nay anh đến đây để tiêu hủy chứng cứ chứ gì?"
Yến Thư Hoa ném giấy chẩn đoán dị ứng đến trước mặt hắn ta, sau đó mắng: “Ngưu Nhị! Rõ ràng anh biết mẹ mình bị dị ứng với loại thảo dược này, nhưng lại không nói cho bà ấy biết, chẳng những không đưa mẹ mình đến bệnh viện kịp thời mà lại còn tống tiền bác sĩ Lý, đứa con trai như anh cũng có hiếu quá nhỉ?
"Mấy người không có bằng chứng thì đừng có nói nhảm, tôi không phải loại người như vậy."
"Được thôi, lúc này rồi mà anh còn dám nói mình không phải loại người này, đêm hôm khuya khoắt mò đến đây, chẳng lẽ chỉ để xem bệnh án của mẹ anh thôi à? Nói ra ai mà tin chứ."
"Yến Thư Hoa, bác sĩ Lý và cô rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao cô lại bênh vực ông ta như vậy? Cho dù bây giờ có nói thêm gì, cũng không có lợi cho cô. Tại sao cô phải làm thế này hả?” Ngưu Nhi sốt ruột chỉ vào Yến Thư Hoa: "Chuyện vớ vẩn thế này cô còn đào lại làm gì hả!"
“Đối với một bác sĩ, danh tiếng rất quan trọng.” Lúc này Chu Minh Đức mới lên tiếng.
Ngưu Nhị trầm mặc.....
"Ngưu Nhị, nếu cậu không có tật giật mình, sao đêm khuya như vậy còn chạy đến đây lấy thứ này? Cho nên bây giờ tôi rất nghi ngờ lời nói của cậu, cậu nhanh chóng giải thích mọi việc đi."
"Tôi không làm gì cả, mấy người đừng có ăn nói hàm hồ."
"Vậy sao? Nhưng vợ của anh đều đã nói hết rồi, nói hết chuyện xấu canh đã làm, anh cho rằng còn có thể giấu được sao?"
Kỳ thực, chuyện này đầy sơ hở, nhưng lúc đó bọn họ cố tình muốn xử lý bác sĩ Lý nên vội vàng kết thúc chuyện này, cho nên trong chuyện này, Ngưu Nhị không phải là đầu sỏ tội ác, nhưng những người dính líu đến chuyện này quá nhiều, bây giờ chỉ cần rửa oan cho ông ấy là được rồi.
____ ____ ____