“Cháu đã cứu bà ấy một mạng.” Phạm Hiểu Phong là người biết báo đáp ân tình, cô đã cứu mạng mẹ ông, cho nên cô là đại ân nhân, cho một ít thịt, cho ít trứng thì có làm sao?
Ngay lúc Yến Thư Hoa chưa biết từ chối thế nào thì Thẩm Hồng Mai liền nhanh chóng bước ra: "Lão Phàm à, đừng làm vậy, ông đã giúp đỡ gia đình bọn tôi rất nhiều, cứu người là việc nên làm, bây giờ bà cụ đã không sao rồi, không cần phải làm đến bước này đâu."
Phạm Hiểu Phong thấy Yến Thư Hoa càng lớn càng xinh, trước đây cũng không có để ý kỹ: "Mẹ tôi ấy hả, khen cháu không ngớt, nói cháu là đứa trẻ ngoan, hơn nữa còn tài giỏi, Thư Hoa, chú thấy có thể cho cháu một công việc ở trạm y tế đấy.”
"Được thế thì tốt quá." Thẩm Hồng Mai nghĩ có thể làm việc ở trạm y tế là một chuyện tốt. Yến thư hoa cũng biết có được công việc này không hề dễ dàng, liền cười nói cảm ơn: "Chú Phạm, cảm ơn chú ạ."
"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Phạm Hiểu Phong xua tay, nói năng rất khách sáo, Yến Thư Hoa thầm nghĩ hôm nay chú ấy đã đến đây, chi bằng nhân cơ hội hỏi vài câu, "Chú Phạm, cháu có thể hỏi chú một chuyện được không?
“Có chuyện gì cháu cứ hỏi đi.” Phạm Hiểu Phong cũng xem như là người chính trực, nói chuyện cũng khá thẳng thắn.
Thẩm Hồng Mai rót hai cốc nước: “Lão Phạm, Thư Hoa, hai người trò chuyện đi, tôi đi ra suối giặt quần áo.”
Thẩm Hồng Mai vừa rời đi, Yến Thư Hoa cảm thấy mình có nhiều cơ hội nói chuyện hơn, liền nói với ông về bác sĩ Lý ở làng bên cạnh, Phạm Hiểu Phong cũng nói cho cô những gì ông biết.
"Khi bà ấy chết, chú cũng ở đó, mặt bà ấy tái nhợt, nôn mửa không ngừng, toàn thân co giật. Trên mặt còn có những vết đỏ lớn.” Sau khi nghe những gì Phạm Hiểu Phong nói, Yến Thư Hoa nghĩ đến đơn thuốc, hoài nghi có thể là bị dị ứng.
"Thư Hoa, sao cháu lại hỏi chuyện này?" Phạm Hiểu Phong cảm thấy kỳ lạ, sao bây giờ cô lại nghĩ tới chuyện này? Yến Thư Hoa trả lời: "Chú Phạm, cháu nghĩ bác sĩ Lý đã bị oan."
Phạm Hiểu Phong nghe vậy, nhanh chóng bịt miệng cô lại: "Thư Hoa, loại chuyện này không thể nói lung tung được, nếu không sẽ gặp rắc rối đấy!"
“Chú Phạm, cháu đã xem đơn thuốc của bác sĩ Lý rồi, hơn nữa cháu có đến trạm y tế kiểm tra bệnh án của bà cụ, phát hiện người nhà đó biết bà cụ bị dị ứng thuốc, nhưng lại không nói .”
Phạm Hiểu Phong thấy Yến Thư Hoa nói rất tự tin, hơn nữa cô cũng có chút y thuật nên sẽ không nói lung tung, ông gãi gãi đầu: "Thư Hoa, vậy cháu muốn chú làm gì?"
"Chú Phạm, nếu cháu đi tìm người đó, hắn nhất định sẽ không nói ra sự thật. Chú có thể đi cùng cháu được không?" Yến Thư Hoa nghĩ Phạm Hiểu Phong là đội trưởng, gia đình đó dù có lưu manh đến đâu, cũng không thể đánh đội trưởng được.
Phạm Hiểu Phong có hơi khó xử.
"Chú Phạm, chú chỉ cần lộ mặt là được, những chuyện khác cháu sẽ không lôi chú vào đâu, chú xem có được không?"
"Thư Hoa, không phải chú Phạm tham sống sợ chết, mà là chuyện này không đơn giản như cháu nghĩ đâu, chuyện đã xảy ra ba năm rồi, cháu muốn điều tra từ chỗ nào đây? Hơn nữa, gia đình bác sĩ Lý có quan hệ gì với cháu, sao bạn phải mạo hiểm vì họ chứ?
“Bởi vì chúng cháu đều là bác sĩ.” Yến Thư Hoa nói: “Trước kia cháu không biết thì không quản, nhưng bây giờ cháu đã biết thì không thể không quản được, chú Phạm, nếu như chú gặp phải chuyện oan uổng như vậy, liệu chú có để yên không?”
“Thư Hoa, không phải chú không quản, mà là cháu có chứng cứ không?”
Yến Thư Hoa nghĩ đến thứ kia trong tay cô còn không biết có thể coi là chứng cứ hay không, nhưng nếu dùng nó để hù dọa gia đình kia cũng có thể biết được chút chút, đương nhiên một mình cô đi thì không được, nhất định phải có Phạm Hiểu Phong đi thì mới ổn.
"Chú Phạm, chú cứ đi với cháu, lộ mặt là được rồi, cháu sẽ tự mình tìm cách, nếu bọn họ muốn ra tay..."
“Được được được, cháu cứu mẹ chú một mạng, chú không thể không quản cháu được, đi đi, chú đi với cháu!”
Yến Thư Hoa nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi cùng Phạm Hiểu Phong. Con đướng đến thôn bên cạnh hơi xa, Yến Thư Hoa đi sắp mòn cả đế giày luôn rồi.
Không dễ gì mới đến được nhà kia, người nhà đó họ Ngưu, người ra đối phó với cô là con trai của lão nhị, Ngưu Nhị, mặc một chiếc áo khoác vừa dày vừa nặng, toàn thân bao bọc kín mít, khuôn mặt gầy kia dài như mặt lừa, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì, khi Yến Thư Hoa nhắc đến chuyện này thì sống chết không chịu mở miệng.
Ngưu Nhi mở miệng liền mắng người: "Mẹ tôi tên bác sĩ chó kia hại chết, đã mấy năm rồi, cô còn tới gây sự, xem thử tôi có dùng chổi quét cô ra khỏi cửa không!”
Yến Thư Hoa biết đối phương là người không dễ chọc vào, nên cô sớm đã chuẩn bị sẵn lý do.
“Tôi thấy làm gì phải? Mẹ anh trước đấy đến trạm y tế, có từng mua bạch phục linh rồi bị dị ứng, sau đó bà ấy dùng phương thuốc kia cũng bị dị ứng, nhưng không thể mới dị ứng một lát mà chết được, nhất định phải kéo dài rất lâu, mới có thể phát sinh sự việc như vậy.”
Ngưu Nhị cầm cuốc muốn đuổi Yến Thư Hoa đi, hắn còn chỉ cô mà mắng: "Cô đừng có mà nói nhảm, đó là mẹ tôi, tại sao chúng tôi phải làm như vậy?"
“Bởi vì nếu làm như vậy, anh có thể hạ bệ bác sĩ Lý, chiếm đoạt toàn bộ đất đai của gia đình ông ấy.” Yến Thư Hoa đã điều tra rồi, sau tai nạn của bác sĩ Lý, gia đình ông ấy đã phải bồi thường một khoản lớn.
Sau đó mẹ Lý đã giao cho hắn ta toàn bộ đất đai trong nhà, chỉ vì để giữ kín chuyện này, nhưng ai có thể ngờ rằng, cái nhà này lấy được đồ rồi cũng không thèm thả người, thậm chí còn tống thẳng ông vào tù.
"Cô....cô là đồ vu khống!" Ngưu Nhị lưng hùm vai gấu, khi nói chuyện còn liên tục phun nước miếng, bộ dáng khiến người ta ghê tởm, Yến Thư Hoa hừ lạnh, "Có vu khống hay không, tôi thấy đào mẹ anh lên thì sẽ biết thôi.”
“Người đã chết ba năm rồi, cô còn muốn gây sự?” Ngưu Nhị gọi người trong nhà ra chuẩn bị chiến đấu với Yến Thư Hoa đến cùng.
Không ngờ lại nghe cô nói: “Nếu thật sự là như vậy, thì mấy người đã hại chết một mạng người, phải ngồi tù.”
"Cô cô cô....." Ngưu Nhị vừa muốn đánh Yến Thư Hoa, Phạm Hiểu Phong đang nấp sau theo dõi tình hình liền bước ra: "Tôi xem hôm nay ai dám đánh cô ấy!”
“Đội trưởng Phạm.” Ngưu Nhị thấy Phạm Hiểu Phong tới thì sợ, đội trưởng đội sản xuất là người quản chuyện đồng ruộng, cũng chính là người quản chuyện lương thực.
Phạm Hiểu Phong ép hỏi: “Ngưu Nhị, cậu nói đi, rốt cuộc mẹ cậu chết như thế nào!”
____ ____ ____