Sau Khi Xuyên Thành Bé Vẹt Nhà Ảnh Đế, Tui Bỗng Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 20.2:

Editor + trans: Ngủ Mơ.

Beta: Yuu Nguyễn

Chơi di động? Chắc di động sẽ bị mang đi. Chơi máy tính? Chắc máy tính sẽ được cất vào ngăn kéo. Đi ra ngoài chơi? Nhưng cậu không thể mở cửa, cửa sổ cũng đóng chặt, trừ khi cậu mổ phá lưới cửa sổ thì mới có cơ hội ra ngoài. Nhưng giờ là mùa hè có rất muỗi nhiều, hậu quả của việc phá lưới… Trừ khi cậu không muốn sống tới lúc Lê Phổ về.

Không lâu sau, hai người thảo luận xong, Lê Phổ ngồi sang một bên tiếp tục xem tin tức, còn Mai Hữu Thụ thì đứng ở xa xa, nhìn trời nhìn đất nhìn cây chỉ không nhìn Đại Bạch.

Thỉnh thoảng, Bạch Cao Hưng lại cảm giác được có ánh mắt lướt qua người cậu, chắc chắn người này nhất định là đang nhìn cậu! Chỉ là không dám nhìn thẳng.

Vì thế cậu bèn nhích nhích, từ từ đi về phía đối phương, đúng như dự đoán, cậu liền nhìn thấy Mai Hữu Thụ nhanh chóng lui lại, lưng vừa đập vào tường phát ra thì cậu ấy liền một âm thanh nghèn nghẹn nghe khá đau.

“Ơ? Không sao đấy chứ?”

“Không… không sao đâu.” Mai Hữu Thụ giật giật khóe miệng, đôi mắt dưới lớp kính đầy căng thẳng cùng kinh hãi. Vậy mà cậu ấy lại được một con vẹt an ủi!

Thật không dám tưởng tượng một người sợ chim như cậu ấy về sau sẽ phải biểu hiện như nào đây… Trong đầu Bạch Cao Hưng lập tức xuất hiện một hình ảnh, Mai Hữu Thụ một bên khóc tu tu một bên tỏ ra mình rất mạnh mẽ, nhưng thật ra là một người đàn ông yếu đuối đang cố tỏ kiên cường, cậu không khỏi hít một hơi thật sâu.

Lê Phổ cũng chú ý tới tình thế căng thẳng của một người một chim, mở miệng nói phá vỡ nó: “Đại Bạch, lại đây.”

Anh cầm vài quả hạch trong tay, ném một quả lên bàn cà phê để thu hút sự chú ý, phát ra âm thanh giòn giã.

Bạch Cao Hưng lập tức quay người, lao thẳng lên đầu gối của Lê Phổ.

Mai Hữu Thụ thở phào nhẹ nhõm, lập tức cảm thấy trong túi mình đang rung lên, di động “Ong ong” hai tiếng, là tin nhắn của nhóm.

Cậu ấy bấm vào xem, là Lôi Lệ đang tag cậu ấy trong nhóm, là đang nhờ cậu ấy chụp vài bức ảnh về Đại Bạch để cô xem.

Mai Hữu Thụ vô thức nhìn về phía Lê Phổ, quả nhiên cũng thấy màn hình di động trên bàn cà phê sáng lên, hiện lên một tin nhắn.

Cậu ấy nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi: “Anh Lê, em chụp ảnh cho Đại Bạch được không?”

Lê Phổ cũng đã xem tin nhắn trong nhóm, không phản đối, giơ tay nhẹ nhàng để bé vẹt đang đứng trên đầu gối mình xuống bàn cà phê.

Bấy giờ, Bạch Cao Hưng đang cầm một quả hạch bằng một móng vuốt, dùng chiếc mỏ rắn chắc của mình cắn một cái liền mở được lớp vỏ, nhưng không ngờ quả đó bị hư! Vừa mở ra một khe nứt, bên trong liền ‘bụp’ một tiếng mà tuôn ra một đống bụi không rõ.

“Hắt xì!!!!”

Mai Hữu Thụ rối rắm nhìn bức ảnh mình vừa chụp được, rồi gửi thẳng lên nhóm.

[ Trưởng nhóm ] Lôi Lệ: ……

[ Trưởng nhóm ] Lôi Lệ: @ trợ lý Đại Thụ, cậu xem cậu chụp cái quái gì vậy hả??

Công việc của Mai Hữu Thụ chỉ là trợ lý, không phải nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp hay mấy fanboy có kỹ năng đặc biệt, không giống như những trợ lý của các nghệ sĩ khác, thích chụp ảnh và giấu làm của riêng. Cậu ấy … đặc biệt thẳng.

Cực thẳng nhất là khi nói đến kỹ thuật chụp ảnh.

Bạch Cao Hưng hắt hơi vài cái, khó khăn lắm mới dịu lại được. Ngẩng đầu lên, anh thấy Lê Phổ đang cười. Tò mò không biết anh chàng đang cười gì, bèn lồm cồm trèo lên vai anh, nhìn vào điện thoại và thấy hình ảnh "chính mình".

Cận cảnh khuôn mặt, đặc biệt mờ, mờ đến mức trở thành một bức tranh mosaic*, chỉ mơ hồ thấy một đôi mắt tròn như hạt ngọc đen, giống như một ngôi sao băng đang lướt qua bầy trời đầy mây.

*là một tác phẩm nghệ thuật được tạo nên từ việc tập hợp những mảnh ghép nhiều màu sắc từ kính, đá hoặc các vật liệu khác.“……” Kỹ thuật này khá ấn tượng, phong cách của Picasso cũng không sắc sảo bằng.

Trong văn phòng, mãi mới có thể dành ra một chút thời gian nhìn vào di động, Lôi Lệ có chút trầm mặc, bắt đầu suy nghĩ tại sao hôm nay lại bảo Mai Hữu Thụ đến đó, hay là nên kêu trở về nhỉ.

Cũng may Mai Hữu Thụ lập tức gửi thêm vài bức ảnh có độ phân giải cao. Lần chụp này không tệ, dù sao cũng nhờ do Bạch Cao Hưng từ bất kỳ góc độ nào cũng đều ăn ảnh và dễ thương.

[ Trưởng nhóm ] Lôi Lệ: ?

[ Trưởng nhóm ] Lôi Lệ: Đáng yêu quá!!!

Lời khẳng định của người đại diện càng xác nhận trên người Bạch Cao Hưng có một khí chất vô cùng đặc biệt. Đặc biệt là Lôi Lệ, một người phụ nữ có gu thẩm mỹ rất thị trường, gần như ngay lập tức, cô lại bắt đầu rất hứng thú, muốn thuyết phục Lê Phổ đem bé vẹt lớn này đến chương trình mà cô đã đề xuất.

[ Trưởng nhóm ] Lôi Lệ: Nếu không thì cậu tham gia chương trình đó đi?

[ Thành viên ] Lê Phổ: …

[ Thành viên ] Lê Phổ: Nếu Đại Bạch nguyện ý.

Cách từ chối này thực sự rất khéo léo. Lôi Lệ có chút buồn cười, làm cách nào để hỏi ý kiến của một con vẹt đây? Chỉ là chủ nhân không đồng ý, trừ phi Đại Bạch chủ động xuất hiện trước ống kính, chứng tỏ mình thực sự thích.

Lôi Lệ không nói gì, cô chỉ lưu bức ảnh này vào phần yêu thích của mình.

Bên này, Mai Hữu Thụ lấy ra notebook mang theo bên mình, gõ gõ bàn phím.

Là người làm công khổ lắm, ngay cả lúc này vẫn phải làm việc. Bạch Cao Hưng vừa cảm thán vừa theo thói quen nhảy lên vai Mai Hữu Thụ, tay của thanh niên lập tức cứng đờ, chậm rãi quay người lại, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, nỗi sợ hãi trong mắt cậu ấy gần như tràn ngập thực chất.

Úi! Xin lỗi xin lỗi.

Bạch Cao Hưng nhớ ra đối phương cũng không có khả năng thích ứng với việc bị mình trèo lên người như Lê Phổ. Mớ nốt da gà rõ ràng và lông tơ dựng đứng dưới ống tay áo, đủ để chứng minh rằng Mai Hữu Thụ đã không nhảy dựng lên hoặc hét lên, cũng vì cậu ấy đã dùng hết lý trí kiềm chế rồi.

Vì thế cậu bèn di chuyển sang bên cạnh để xem.

Các tập tài liệu và văn bản dày đặc, từng cái đều được đặt tên rõ ràng. Lần này Lê Phổ đến Lục Thành tham gia sự kiện quảng bá cho một bộ phim, sau đó anh sẽ tham gia quay một bộ phim cổ trang mới, có vẻ như nửa cuối năm anh còn sẽ phải đóng vai khách mời trong một bộ phim khác, còn một loạt gameshow với nhiều tên gọi khác nhau, nhưng đều được đánh dấu bằng dấu chéo đỏ.

Trông có vẻ yêu cầu rất khắt khe.

Bạch Cao Hưng đoán được Lê Phổ kén chọn kịch bản đến mức nào, nhưng cậu thực sự không thể tưởng tượng được Lê Phổ tham gia gameshow sẽ có bộ dáng gì. Nếu nó có chủ đề hơi sâu sắc thì không sao, nhưng nếu là thể loại hài thì…

Lông chim của cậu lập tức dựng lên.

Kế hoạch tới cửa làm quen của Mai Hữu Thụ chỉ kéo dài hai giờ, sau khi dành một tiếng rưỡi để làm công, thì thanh niên đành phải dành nửa giờ còn lại để chơi với cậu. Nói thật, nếu Lê Phổ không ở bên cạnh nhìn, cậu ấy thật sự không muốn chơi với con chim này.

Bạch Cao Hưng chết lặng đem quả bóng rổ nhỏ bỏ vào trong rổ, sau đó liền được Mai Hữu Thụ khen ngợi: “Thật lợi hại!”

Nhưng nếu cậu ấy không dùng bộ dáng không dám thẳng nhìn cậu thì sẽ tốt hơn.

Bạch Cao Hưng đã cố gắng hết sức để làm cho Lê Phổ hiểu rằng cậu rất sẵn lòng nhận thức ăn của Mai Hữu Thụ, chẳng qua người này quá sợ cậu mà thôi.

Cũng may Lê Phổ nhanh chóng nhìn ra, sau khi Bạch Cao Hưng chủ động nhặt hạt dẻ từ tay Mai Hữu Thụ lần thứ hai, liền lấy ra một chùm chìa khóa dự phòng đưa cho thanh niên.

“Yên tâm đi anh Lê, em sẽ chăm sóc nó trong hai ngày tới.” Kẻ đã có kinh nghiệm tới nhà cho cá ăn, Mai Hữu Thụ nói.

Không bao lâu, trong nhà lại biến thành thế giới “Hai người”.

Không khí yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng ‘tích tắc’ của đồng hồ.

Bạch Cao Hưng vô cùng cảm khái, tuy rất vui khi Lê Phổ ra ngoài là cậu có thể tự do chơi đùa, nhưng trên thực tế cậu cũng không làm được gì nhiều. Nếu có thể, cậu càng muốn Lê Phổ đưa mình theo cùng, nếu không cậu sẽ phải ở nhà xem TV hai ngày… hoặc nghịch nước, gặm hạt dưa.

Nghĩ đến đây, Bạch Cao Hưng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh chàng lại bắt đầu thất thần, nhích nhích người, dán mình lên đầu gối của anh.

Nếu có thể không nhàm chán như vậy thì tốt rồi.