Editor + Trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, hôm nay đã là ngày Lê Phổ cần lên đường đi Lục Thành.
Sáng sớm, Bạch Cao Hưng bị đánh thức bởi tiếng kéo vali của Lê Phổ. Chiếc vali chỉ đựng vài bộ quần áo, trông rất nhẹ, chỉ dựa vào bánh xe mà có thể lăn một quãng đường dài, sau đó được anh chàng một tay xách qua phòng khách.
Bạch Cao Hưng quen đường quen nẻo, từ trên giá bay xuống, đậu lên trên vali, nhìn anh chàng cẩn thận kiểm tra nước cùng chén thức ăn.
“Tôi đi đây, nhóc ở nhà thì ngoan một chút.”
Lê Phổ quay lại liền thấy bé vẹt đang đậu trên vali, dùng ánh mắt trong trẻo nhìn mình, tưởng nhóc đang giữ vali, không muốn anh rời đi.
Anh bèn đưa tay thuần thục vuốt ve đầu bé vẹt, lại lấy một ít đồ ăn vặt trong chén đút cho nhóc ăn.
“Ngoan, sẽ ngoan.” Bạch Cao Hưng lặp lại lời của anh hai lần, sau đó lại do dự nói: “… Sẽ trở về sớm?”
Lê Phổ ngẩn ra một chút, dưới đáy mắt hiện ra một tia ý cười.
Bạch Cao Hưng nhìn Lê Phổ kéo vali ra khỏi nhà, một tiếng “rầm” vang lên, khoảng không trong nhà lập tức lâm vào yên lặng.
Ờm… Bây giờ cậu nên làm gì đây?
Bạch Cao Hưng nhất thời không có cảm giác gì, mấy giây sau mới nhớ tới tấm kính trên ban công, vỗ cánh bay tới, nhìn qua cửa sổ trong suốt.
Chẳng bao lâu, bóng dáng Lê Phổ xuất hiện trong tầm mắt cậu, anh bước đi chậm rãi nhưng cũng nhanh chóng biến mất ở điểm mù.
Bạch Cao Hưng mở to mắt, càng ngày càng áp sát đầu vào kính, cho đến khi toàn bộ lông trên trán đều bị ép phẳng. Một lúc sau, cậu miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bức tường.
Bây giờ mới là tám giờ sáng.
Nghe nói Lục Thành cách Giang Thành rất xa, đi máy bay phải mất hai tiếng, nhưng hoạt động quảng cáo diễn ra vào ban đêm, từ khoảng thời gian rảnh đó, không biết Lê Phổ đang làm gì nhỉ … Nhưng xét đến địa vị của anh, nhất định sẽ được ăn ngon, vui vẻ, không khác gì chuyến du lịch ngắn hạn.
Bạch Cao Hưng so sánh hành trình ngày hôm nay giữa mình với Lê Phổ, cảm thấy buồn bực vì khoảng cách quá lớn giữa hai người, người và chim. Hôm nay là ngày đầu tiên, đồ ăn nước uống đều đầy đủ, trợ lý chắc chắn sẽ không tới, cho nên cậu chỉ có thể một mình trải qua nguyên ngày buồn chán.
Nhưng không sao, mình sẽ tự lực cánh sinh. Bé vẹt lớn Bạch Cao Hưng đứng trên bồn rửa tay, nháy mắt với gương, tự mình khích lệ mình.
…Chỉ là, sao lại có thể chán như vậy chứ?
Sau khi xem TV, chơi với robot hút bụi, tắm, rồi ăn hạt dưa, Bạch Cao Hưng nhàm chán ngồi trước cửa sổ sát trần nhìn đàn chim sẻ bay từng đàn bên ngoài.
Càng đáng sợ hơn nữa là bên ngoài hôm nay cũng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng chửi rủa hùng hùng hổ hổ của sáo mỏ vàng và tiếng chanh chua của hỉ thước cũng không có.
Lúc này, Bạch Cao Hưng sâu sắc ý thức được một điều, dù Lê Phổ ở nhà không nói chuyện còn đỡ hơn là ở nhà một mình.
Bạch Cao Hưng sững sờ một lúc rồi đi tới chỗ bể cá.
Chắc sợ cậu sẽ ăn bậy, nên trước khi đi thì Lê Phổ bèn cất hết túi thức ăn cho cá vào tủ, nhưng trên đó vẫn còn sót lại một đĩa thức ăn cho cá dạng viên tròn.
Những con cá bên trong nhìn thấy cậu đến liền nhanh chóng bơi tới, thổi bong bóng như hổ rình mồi.
Lần đầu vừa đến đây liền ngã vào nơi này, kể từ đó nắp bể cá chưa bao giờ mở ra nữa, nhưng trên nắp có những lỗ chuyên dụng, chỉ cần ấn nhẹ… thức ăn cho cá sẽ rơi qua lỗ.
Bạch Cao Hưng dùng móng vuốt khống chế chính xác thức ăn vào khe hở, lặng lẽ quan sát đàn cá đang tranh giành thức ăn một cách quyết liệt. Cậu nhớ hình như hai ngày nay Lê Phổ đã không cho cá ăn, dường như trong thời gian Lê Phổ vắng nhà, chỉ có bé vẹt nhỏ đáng thương, bất lực này phải quét tước với chăm sóc nhà cửa.
……
Bên kia, máy bay của Lê Phổ vừa hạ cánh đến Lục Thành.
Sân bay rất đông người, bởi vì tin tức về sự kiện quảng cáo đã được phòng làm việc của các diễn viên tung ra, nên lối ra sân bay đương nhiên không có nhiều khách du lịch, mà phần lớn là phóng viên và fans. Có người cầm quà, có người thì cầm máy ảnh, không thì cũng là mấy loại đèn hiệu, hào hứng nhìn xung quanh, tụ lại một đống trước cửa ra.
Lê Phổ quan sát tình hình xung quanh, nhanh chóng điều chỉnh vị trí khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, lặng lẽ theo làn sóng người chuồn ra ngoài.
Một nhóm fans không hề biết người mình chờ đã rời đi, hạ giọng sôi nổi thảo luận .
“Lần này chúng ta nhất định sẽ bắt được Lê Phổ!”
“Đừng nói thế… Lỡ bị vả mặt thì cậu sẽ làm gì?”
“Nghe nói lần này chị Lệ không đi cùng, chị Lệ không đến, khả năng tìm được người sẽ giảm hơn một nửa!”
“Quả thực rất đáng kinh ngạc. Nhà người khác thì là một đám vệ sĩ đi theo đội theo hàng, an toàn nhưng là cũng thú húng sự chú ý hơn. Ấy vậy anh nhà chúng ta luôn hành động một mình… Thật ngầu! Thật đẳng cấp!”
“Thứ khác không nói, khả năng hóa trang của thầy Lê thật rất xuất sắc, tỏa sáng rực rỡ trên bục vinh quang, ngay cả chai nhựa ở sân bay cũng có độ tồn tại nhiều hơn anh ấy…”
Lục Thành là một thành phố phát triển, có rất nhiều doanh nhân ăn mặc chỉnh tề, sân bay còn có lượng người ra vào rất lớn.
Các fan của Lê Phổ loay hoay tìm thần tượng của mình giữa đám người, càng tìm lại càng hoa mắt, phải đến chuyến bay tiếp theo họ mới thừa nhận: Lại không bắt được người rồi!
Tại lối ra sân bay, cạnh một chiếc taxi.
“Xin chào thầy Lê, em là Lâm Thời, là người đại diện kiêm trợ lý tạm thời của thầy.”
Sau khi giới thiệu về mình, cô gái trẻ tóc đen thẳng nhanh chóng nói ngắn gọn về lịch trình:
“Chị Lệ đã gửi cho em toàn bộ hành trình. Hiện tại đến khách sạn mà đoàn kịch đã đặt trước rồi đến địa điểm quảng cáo. Chuyên viên trang điểm cùng stylist đều không cần chúng ta chuẩn bị, toàn bộ quá trình rất thuận lợi, chiều mai chúng ta có thể trở về Giang Thành.”
Lê Phổ gật đầu, chuyện này Lôi Lệ đã sớm giải thích, bởi vì lần này cô sẽ không đi cùng anh nên cô đặc biệt tìm một người trẻ tuổi trong công ty sắp trở thành nhân viên chính thức để hỗ trợ anh.