Editor + Trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Lê Phổ ngồi ở mép giường, đầu tiên là trầm mặc mấy chục giây, sau mới vươn đầu ngón tay, khẽ đẩy đẩy cục trắng tuyết kia ra.
Chỉ thấy cục trăng trắng đó run run vài cái, bất mãn mà kêu mấy tiếng nhỏ, tới đầu cũng lười rút ra khỏi cánh.
Không chỉ có thế, thậm chí cục tròn đó còn lăn một vòng, lập tức chuyển sang tư thế nửa nằm.
Lê Phổ: “……”
Nghe nói khi vẹt nằm xuống thì đấy là dấu hiệu nhóc rất tin tưởng chủ nhân mình, nhưng muốn anh cho thú cưng ngủ chung giường với mình thì…
Anh rũ mắt, bé vẹt trắng lớn trước mặt dường như đang ngủ rất ngon, bộ lông mềm mại phập phồng theo hơi thở, khiến người khác cảm thấy nếu đánh thức nhóc thì đó là một cái tội.
Lê Phổ ngồi ở mép giường bất đắc dĩ mà nhìn một lúc, rồi đưa ra một cái quyết định vô cùng không phù hợp với thói quen của mình.
Sáng sớm hôm sau, Lê Phổ bị đánh thức bởi một cơn đau nhỏ trên mặt.
Anh mở mắt, quay đầu, liền thì thấy bé vẹt tối qua vừa ngủ trên đầu giường mới rụt mỏ về, còn đang nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ngoan ngoãn.
Cảm giác kỳ lạ lại ập đến, Lê Phổ đưa tay lên, sờ sờ mặt.
Có khả năng đã lưu lại dấu vết, nhưng chắc không quá rõ.
Đêm qua anh không đuổi Đại Bạch đi, mà để nhóc ngủ trên giường mình, không ngờ Đại Bạch ngày thường hay ngủ nướng, ấy vậy mà hôm nay lại dậy sớm hơn anh……
Lê Phổ khẽ thở dài rồi ngồi dậy, khẽ nhéo giữa mày đang đau nhức vì sai đồng hồ sinh học, rồi nhanh chóng kiểm tra ga trải giường ở các góc.
Bạch Cao Hưng nhìn thấy hành động của Lê Phổ, nghiêng đầu khó hiểu, chợt đột nhiên nhanh trí hiểu được anh chàng này đang tìm làm gì, sắc mặt chợt tối sầm.
Cậu nhảy đến chỗ tối qua đã ngủ, dùng móng vuốt cào xung quanh để chứng minh mình tuyệt đối không để lại vết bẩn nào trên ga trải giường.
Lê Phổ cúi đầu nhìn tấm ga trải giường nhăn nhúm, rồ lại nhìn mấy sợi chỉ ngăn ngắn bị chiếc móng giống như móc câu của bé vẹt móc ra. Anh đau đầu ôm trán, đặt bé vẹt lên giá đứng bên cạnh.
Mỗi buổi sáng, anh phải thường xuyên quét rác, sau đó lau chùi giá đỡ và thay nước sạch. Đối với Lê Phổ, điều này rất đơn giản.
Mấy tình huống trên mạng như “vỏ hạt thức ăn rơi vãi khắp nơi, đi đến đâu rải đến đó” hoàn toàn không xảy ra, không có vỏ hạt, cũng không có chất thải ở sai nơi, rất sạch sẽ, khiến anh có cảm giác như mình đang không nuôi thú cưng vậy.
Sau đó đến l*иg, bỏ thêm thức ăn cho chim, rồi không còn chuyện gì cần làm nữa…
Bạch Cao Hưng nhìn Lê Phổ đi ra khỏi phòng ngủ, im lặng hồi lâu rồi nhảy lên bệ cửa sổ, u sầu nhìn ánh mặt trời nhợt nhạt vừa mới ló dạng bên ngoài.
Cậu đúng là kẻ ngốc, sao hôm qua cậu có thể chán nản vì tưởng đối phương sẽ bỏ rơi mình chứ.
Nhưng đúng là cậu ghét sự chia ly thật.
Bạch Cao Hưng chải lông một hồi, lại lần nữa khôi phục tâm tình vui vẻ, lướt ra ngoài, quyết tâm hôm nay ăn miếng cơm đầu tiên để mở một ngày mới!
……
Cậu chỉ biết trợ lý là để hỗ trợ nghệ sĩ trong công việc và cuộc sống, nhưng không ngờ dịch vụ này còn bao gồm cả việc cho chim ăn tận nhà.
Có phải bóc lột con nhà người ta quá không?
Bạch Cao Hưng nghi ngờ nhìn nhìn thanh niên quen thuộc, người này vẫn giữ sắc mặt ngay thẳng, thậm chí còn đeo kính râm, nhưng vẫn không dám nhìn về phía cậu.
Đúng vậy, Mai Hữu Thụ đeo kính râm đã đi tới cửa nhà Lê Phổ, khi cậu ấy vừa bước vào, Bạch Cao Hưng còn tưởng Lê Phổ chọc phải vị tổng tài bá đạo nào đó, bị người ta phái vệ sĩ tới trùm bao tải.
“Xin chào? Ai vậy? Tới làm gì đấy?”
Bạch Cao Hưng nghiêng đầu hỏi ba câu liên tiếp, nhảy về phía trước vài cái, thành công nhìn thấy đối phương lùi lại hơn một khoảng cách lớn.
Thanh niên tóc ngắn cố nặn ra một nụ cười, trông rất gượng ép: "Anh Lê, chị Lệ bảo em đến đây trước để làm quen, sợ Đại Bạch không quen.”
Lê Phổ gật đầu, vẹt thông minh thì sẽ nhận biết được người quen hay người lạ, nếu không được cho làm quen từ trước thì có thể sẽ không ăn đồ ăn do người lạ đưa.
Nhưng…
Anh bất lực thở dài: “Cậu hoàn toàn có thể để người khác làm thay mình.”
Mai Hữu Thụ mỉm cười: "Đây là trách nhiệm của em, giao cho người khác em không yên tâm.”
Lý do tuyệt vời! Nhưng Bạch Cao Hưng lại nghe cậu ấy lẩm bẩm: “Không có biện pháp, chị Lệ cho quá nhiều……”
“Cái gì?” Lê Phổ xoay người lại.
“Không, không có gì.” Mai Hữu Thụ xua tay chuyển chủ đề: "Đúng rồi anh Lê, thức ăn cho Đại Bạch để ở đâu? Nước uống loại nào? Nói cho em biết những việc cần lưu ý……”
Cao Hưng nghe Lê Phổ kể chi tiết về phương pháp nuôi dạy của mình, nghe xong đầu đầy mờ mịt.
Bao gồm nhưng không giới hạn trong:
Mỗi đều cần phải ăn rất nhiều hạt dưa (thực ra là cậu đã ăn rất hạn chế, tại sợ nóng trong người.)
Uống nước thì uống nước sôi để nguội (thực ra cậu muốn uống nước ấm, nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm.)
Thích nói chuyện phiếm (tất cả những điều này là để giải tỏa chứng trầm cảm của người nào đó a!)
Thích phim hoạt hình, mỗi khi xem đều rất hào hứng ( sao anh không nhìn lại anh đổi kênh nhanh như thế nào mỗi khi cầm điều khiển đi?)
Muốn ra ngoài chơi, nhưng đừng tùy tiện mang ra ngoài (nghe xem đi!! Đây là tiếng người sao?)
Còn rất rất nhiều nữa…
Nghe xong, Bạch Cao Hưng bắt đầu thắc mắc liệu vẹt mà Lê Phổ đang nói đến có phải là mình không, chẳng lẽ ngoài cậu ra thì còn có con chim nào khác? Không thể nào.
Mai Hữu Thụ làm hết trách nhiệm, ghi lại tất cả những điều này vào sổ tay, nghiêm túc gật đầu: "Em nhớ kỹ rồi anh Lê, anh yên tâm đi, khi anh trở về, em đảm bảo Đại Bạch nhất định sẽ được em nuôi tới tròn ủn.”
Ngay khi Bạch Cao Hưng định phản bác, Lê Phổ liền nói: “Không, béo quá sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“……” Cảm ơn đã phát biểu.
Mai Hữu Thụ vẫn gật đầu như thường, viết bốn chữ “Không cần mập quá” vào sổ.
Trong thời gian sau đó, hai người thảo luận chi tiết về công việc, nhờ vậy mà Bạch Cao Hưng mới biết Lê Phổ sắp đi công tác. Thì ra đây chính là lý do hôm qua anh nói cần phải ra ngoài một chuyến, trong lòng cậu có chút hưng phấn. Nếu Lê Phổ không ở đây thì chẳng phải nó đồng nghĩa với nguyên căn nhà này đều dưới quyền quản lý của cậu sao?
Nhưng cậu có thể làm gì được nhỉ?