Sau Khi Xuyên Thành Bé Vẹt Nhà Ảnh Đế, Tui Bỗng Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 19.2:

Editor + Trans: Ngủ Mơ

Beta: Yuu Nguyễn

Lôi Lệ: “…”

Lê Phổ: “…”

Tóm lại là dịch vụ cho chim ăn tận nhà đã được đặt trước.

Sau khi rời khỏi công ty, Lê Phổ dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà, anh theo bản năng tăng tốc, bởi anh lo Đại Bạch sẽ gây ra chuyện ở nhà. Dù mấy ngày nay Đại Bạch biểu hiện rất tốt, nhưng trong tiềm thức anh cảm thấy, trí thông minh đặc biệt này của Đại Bạch thì có lẽ nhóc này còn có thể làm được nhiều khác người hơn nữa.

Điện thoại, hy vọng nó đã tắt trước khi bị Đại Bạch phát hiện.

Nhưng thực tế luôn không như tưởng tượng.

Khi Lê Phổ bước ra khỏi thang máy, từ xa anh đã thấy ngay một bịch nilon được treo trên tay nắm cửa nhà mình.

Chắc chắn anh sẽ không nhìn lầm, đó là đồ ăn nhanh.

Vào lúc này, nghi ngờ trong mắt Lê Phổ đã lên tới đỉnh điểm. Ở nơi làm việc, ngoại trừ người đại diện và trợ lý, không ai biết địa chỉ của anh, huống chi là hàng xóm, anh còn chưa quen biết đến mức đó, chỉ có ông già ở tầng dưới…

Nhưng cũng không phải kiểu người thích gọi loại đồ ăn nhanh này.

Lê Phổ đi tới cửa, nhìn chằm chằm ba chữ trên túi, dừng lại một chút mới lấy ra. Sau đó hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý ổn định rồi mới mở cửa.

Trong phòng là một khung cảnh thật yên bình, ánh nắng rực rỡ chiếu vào phòng khách, chiếu đế bé vẹt trắng đang ngủ trên sô pha, trắng tới phản quang.

Lê Phổ thở phào nhẹ nhõm.

Anh treo đồ ăn trong tay lên móc cạch cửa, rồi đi đến lấy điện thoại. Lê Phổ chú ý tới điện thoại, nên không hề để ý thấy bé vẹt vốn đang ngủ trên sô pha lặng lẽ mở một mắt.

Thật không may, màn hình điện thoại vẫn bật, nhưng hên là không gọi đến 110*.

* Bên Trung, 110 là số điện thoại gọi cảnh sát

Lê Phổ bắt đầu kiểm tra di động, trên màn hình có rất nhiều vết dấu chân, chắc là do Đại Bạch dính bụi khi đi chơi trong chậu hoa ngoài ban công. Hai, ba cái app trên màn hình đã bị di chuyển, còn vài cái đang chạy ngầm… Những vấn đề này không lớn, Lê Phổ xem từng cái một, đóng phần mềm dư thừa, cuối cùng dừng lại ở một phần mềm đặt cơm.

Nó báo “Đồ ăn đã được giao, nhớ để lại đánh giá tốt bạn nhé~”

Lê Phổ bình tĩnh nhìn bé vẹt trắng lớn đang nằm trên sô pha.

Bạch Cao Hưng vùi đầu vào cánh, giả vờ ngủ say.

Thế mà còn biết đặt cơm cơ đấy.

Lê Phổ có chút buồn cười thầm nghĩ, nếu đưa Đại Bạch đi học thì nói không chừng còn có thể làm việc ở đài truyền hình.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Phổ cho rằng tất cả những chuyện này là do tai nạn, nếu không phải anh vô tình để quên điện thoại ở nhà thì Đại Bạch sẽ không thể gây ra sự trùng hợp này.

Bạch Cao Hưng nhìn Lê Phổ nhét điện thoại vào túi, không nói gì mà đi vào phòng ngủ, cậu biết mình đã thành công chuyển hướng sự chú ý của đối phương.

Cậu lập tức thả lỏng người, duỗi cơ thể cứng đờ giả vờ ngủ, nằm trên sô pha một lúc rồi, chợt phát hiện đã được một hồi lâu rồi mà chưa thấy Lê Phổ đi ra, vì thế tò mò đi vào.

Đợi đã, anh đang làm gì vậy!?

Trong tầm mắt, nửa thân trên của anh chàng được chôn trong tủ, bên cạnh là một chiếc vali cỡ vừa đang mở ra trên mặt đất, bên trong có vài bộ quần áo được gấp gọn gàng.

Trong lòng Bạch Cao Hưng có chút bất an, tuy rằng trước đó đã nói sẽ không đưa cậu đi… Nhưng bộ dạng muốn chuyển nhà này là định đi đâu? Có mang cậu theo không đấy? Hay để cậu một mình trong nhà? Dù sao cậu cũng không muốn bị gửi đến nhà người khác đâu.

Lê Phổ chú ý đến quả bóng trắng đang đi lại quanh cửa, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của nhóc này, anh bèn đặt quần áo đang gấp xuống, ngồi xổm xuống gãi một bên mặt của nhóc: “Sao vậy?”

Bạch Cao Hưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ra ngoài chơi? Tui cũng đi nữa.”

Lê Phổ cười khẽ: "Mấy ngày nữa anh phải ra ngoài một chuyến, không thể mang nhóc đi cùng được.”

Đi ra ngoài á?!

Bạch Cao Hưng nhẹ nhõm, lông trên người cũng không dựng lên nữa, dùng sức mổ vào ngón tay Lê Phổ.

Chẳng mấy chốc trời đã tối.

Vì cần phải chuẩn bị cho buổi quảng cáo, Lê Phổ vừa xem tin tức vừa trao đổi công việc với trợ lý, ăn qua loa một bữa.

Còn phần đồ ăn kia, sau khi nhìn thấy Đại Bạch lén lút mở túi ra, anh liền cho vào tủ lạnh.

Sau khi ăn xong, anh mới nhận ra hôm nay Đại Bạch không đến trộm đồ ăn mà đang gặm đồ ăn trong l*иg. Nhóc đó gặm gần hết hộp hạt kê cùng nửa đống đồ ăn vặt ngũ cốc treo lơ lửng trong đó.

Cũng đến lúc cho nhóc ăn một ít trái cây rồi.

Lê Phổ vào bếp cắt một miếng táo, cầm trong tay đưa vào trong l*иg, bé vẹt vừa quay đầu lại, nhanh chóng nhảy lên tay anh.

Đôi móng vuốt linh hoạt chộp lấy quả táo trong tay và gặm từng chút một, không hề rơi vãi một chút nào xuống đất.

Rất ngoan.

Lê Phổ nhớ tới người đại diện của mình đã từng đánh giá Đại Bạch như vậy, cũng rất phù hợp.

Anh lấy ra món đồ chơi cho vẹt mà anh đã mua trước đó, một giá đỡ bóng rổ và một quả bóng rổ nhỏ, thử dạy Đại Bạch cách chơi. Bất ngờ là, chỉ sau vài lần thì nhóc này đã học được, hình như vì quá đơn giản nên Đại Bạch chỉ sang một bên chơi với quả bóng trong miệng, mệt quá thì bay vào phòng ngủ ngủ, quả thực là một bé thú cưng mẫu mực.

Cũng rất kỳ lạ.

Lê Phổ đối mặt với ánh trăng trong phòng khách trầm tư một lúc, nghi ngờ có phải vì bé vẹt nhà mình ăn nhiều quá nên không được khỏe không? Nhưng anh vẫn quyết định quan sát nhóc này thêm một ngày, nếu ngày mai vẫn cứ uể oải như này thì anh sẽ đưa nhóc đến bệnh viện thú cưng kiểm tra.

Nghĩ vậy, Lê Phổ bước vào phòng ngủ, cởϊ áσ khoác ngồi lên giường, vừa định vén chăn lên thì giật mình nhìn thấy một cái bánh bao to như tuyết trắng, đang nằm ở cạnh gối mình.