Sau Khi Xuyên Thành Bé Vẹt Nhà Ảnh Đế, Tui Bỗng Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 19:

Editor + Trans: Ngủ Mơ

Beta: Yuu Nguyễn

“Cốc cốc cốc.

Cánh cửa lại bị gõ mấy lần, người bên ngoài có vẻ đang rất nghi hoặc, một vẻ ‘tại sao chủ nhà gọi món mà không có ở nhà’, bèn cao giọng hô lại một lần nữa: “Xin chào, tôi tới giao đồ ăn!”

“Ding dong ding dong ding dong.” Một loạt tiếng chuông cửa liên tục vang lên, Bạch Cao Hưng gần như có thể tưởng tượng được sự vội vàng của người giao đồ ăn, hận không thể đạp cửa đi vào.

Nếu không làm gì thì mọi chuyện sẽ toang mất.

Bạch Cao Hưng nhảy lên móc treo đồ cạnh cửa, nghĩ nghĩ thì cảm thấy gần quá, bèn lui lui về phía cửa phòng tắm, cách đó xa một chút, bắt chước giọng nói của Lê Phổ: “Để nó bên ngoài đi, tôi đang…”

Nhìn quanh bốn phía, lại nhìn cái bồn cầu trắng tinh: “Tôi đang đi vệ sinh.”

Cậu lại hơi hạ giọng: “Có chút bất tiện.”

Thanh âm hơi kìm nén, ngập ngừng, bày ra một vẻ chủ nhân giọng nói đang rơi vào hoàn cảnh không ổn lắm. Thậm chí còn có vài tiếng ho khan, nghe như lỡ dùng quá nhiều sức, rơi vào tình huống rất xấu hổ.

Bầu không khí bên ngoài bỗng nhiên yên tĩnh lại, Bạch Cao Hưng Hưng dám thề, với giác quan thứ sáu nhạy bén của loài chim, cậu chắc chắn người bên ngoài có lẽ hiểu được hoặc đồng cảm vì bản thân mình đã từng bị chăng? Dù sao việc đi vệ sinh mỗi ngày cũng là một chuyện vô cùng quan trọng trong nhân sinh của mỗi người.

“Được, vậy tôi để ở cửa, ngài nhớ lấy nhé.” Người giao đồ ăn nói xong, tiếng bước chân nhanh chóng biến mất.

Bạch Cao Hưng đi tới màn hình ở cạnh cửa, bấm vào rồi mở camera giám sát bên ngoài. Từ góc độ này, cậu có thể thấy rõ chiếc túi căng phồng có in nhãn hiệu quen thuộc đang treo trên tay nắm cửa, còn hơi đung đưa nữa…

Bạch Cao Hưng nhịn không được muốn che mặt lại, quên bảo người giao đồ ăn cất vào một chỗ kín đáo chút! Treo nó ở đấy quả thực chỉ khiến Lê Phổ nhanh chóng phát hiện ra có chỗ không đúng trên người cậu thôi!

Trong đầu cậu không khỏi hình dung ra khuôn mặt âm u, vẻ mặt cảnh giác của Lê Phổ ngay sau khi trở về, rồi gọi cảnh sát bắt cậu đưa đến phòng thí nghiệm để nghiên cứu…

NO!

Bạch Cao Hưng bi phẫn ngồi xổm trên mặt đất, đôi cánh cũng dang rộng nằm liệt, một vẻ bị tổn thương sâu sắc.

Ít nhất cũng có một chút may mắn: Cái này để nguội vẫn còn có thể ăn được…

Không không không, hiện tại, cậu nên nghĩ cách giải thích với Lê Phổ, sau khi anh trở về.

Nhưng vẫn chưa đến lúc bỏ cuộc.

Bạch Cao Hưng dồn khí đan điền, lộn nhào đứng dậy, chí khí bốc lên hừng hực, vỗ cánh phành phạch bay về phía tay nắm cửa, nắm lấy tay nắm cửa, làm một cú overhead kick*!

*

Héo.

Không được rồiii, nó hoàn toàn bất động.

Cậu vẫn đánh giá quá cao sức mạnh của một con vẹt, cho dù là loài vẹt lớn, nhưng sức lực cũng chỉ chủ yếu ở mỏ.

Nếu chỉ cần tạo ra một lực chuyển động tương tự cách chuyển động của cổ tay con người, hoặc ấn tay nắm cửa xuống bằng vật nặng hơn, rồi nhanh chóng mở cửa. Ầy, cậu chưa bao giờ ước bản thân mình là chó đến mức này.

Dù dùng cách nào thì nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

Im lặng một lúc, đôi mắt của Bạch Cao Hưng khẽ run lên, rồi lại nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại bị bỏ quên kia.

Miễn cậu là tỏ ra mình là một con vẹt vô tội, vô tình đặt đồ ăn là được, đúng không?



Cùng lúc đó.

“Không ngờ cậu lại lo lắng đến mức quên mang theo điện thoại di động, thật không giống của cậu tí nào.” Sau khi nghe Lê Phổ giải thích mình để quên điện thoại ở nhà, Lôi Lệ liền cười lớn: “Chị chắc chắn nhóc này rất có ích cho ‘tình trạng’ của cậu, đồng ý không?”

Lê Phổ không tỏ ý kiến.

Ánh mắt Lôi Lệ dịu đi không ít: “Đã vậy, chị có thể yên tâm giao việc mới cho cậu rồi.”

Với tư cách là người đại diện của Lê Phổ, Lôi Lệ đương nhiên hiểu rõ hoàn cảnh của anh, dù không được coi là “bệnh tâm thần” nhưng việc đắm chìm vào vai diễn như bị trói buộc này vẫn khiến cô rất hãi.

Loại người này có thể nói là thiên tài, nhưng cũng có thể nói anh đang đứng ngay làn ranh giữa tỉnh táo và phát điên. Nếu theo lời những người đi trước thì anh có khả năng rất cao sẽ mất kiểm soát, sau đó anh hoặc sẽ trở thành phạm tội hoặc sẽ mất mạng.

“Lịch phim của đạo diễn Tôn đã được dời lên sớm hơn một tuần, trong tháng tới cậu có thể đến đó báo cáo. Vài ngày nữa, sẽ có một buổi quảng cáo ở thành phố khác mà cậu cần tham gia, tính như một chuyến công tác. Ngoài ra còn có các gameshow… Chị biết cậu hiếm khi xuất hiện trên những chương trình đó. Nhưng gần đây có một số chương trình rất nổi tiếng, đặc biệt là khi biết cậu nuôi vẹt, chị nghĩ nó đặc biệt phù hợp với cậu.”

Người phụ nữ duỗi ngón trỏ ra và chỉ vào tấm thiệp mời bằng móng tay đỏ bóng.

《 nhật ký thú cưng 》

“Gameshow này gần đây rất nổi tiếng và cũng rất được yêu thích, có rất nhiều nghệ sĩ đổ xô tham gia, chỉ cần mang theo những thú cưng quen thuộc với mình để trò chuyện và làm những hành động dễ thương. Có người còn thuê người huấn luyện huấn luyện thú cưng trong một khoảng thời gian.” Lôi Lệ giải thích các ưu điểm với giọng điệu nhẹ nhàng: “Không cần giả xấu xí, không hủy hình tượng, còn được gắn mác yêu quý động vật, cho nên rất nhiều người đã đăng ký.”

Lê Phổ ánh mắt bình tĩnh: “Tôi không đăng ký.”

“Ừm ” Lôi Lệ gật đầu, dường như đã đoán trước được: “Chị biết cậu sẽ không nỡ làm khó nhóc đáng yêu nhà cậu mà. Chương trình này quả thật có chút nguy hiểm, thú cưng chưa từng trải qua sân khấu có thể sẽ bị căng thẳng, chỉ có loại thú cưng nổi tiếng. Tức là đã quen với ánh đèn sân khấu và máy ảnh, cũng như những tràng pháo tay và tiếng la hét từ khi còn nhỏ, thì mới có thể đứng vững trên sân khấu.”

“Đây là trường hợp xảy ra trong vài tập đầu tiên. Một số thú cưng sau khi kết thúc chương trình đã không ở trong tình trạng tốt. Vì vậy, sau này chương trình đã cải thiện chế độ quay phim và cho phép thú cưng tham gia thích nghi trước với quá trình huấn luyện, điều này cũng khá tốt.”

Nói nhiều như vậy, Lôi Lệ cảm thấy khóe miệng có chút khô, cầm ly nước lên uống một ngụm: "Nếu không muốn thì thôi quên đi.”

Dù sao chỉ thuận miệng hỏi.

Nói xong, Lôi Lệ bảo Mai Hữu Thụ tới báo cáo tiến độ, còn nhấn mạnh nhắc nhở: “Đừng quên tham gia hoạt động quảng cáo.”

Lê Phổ suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ không quên, nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Đại Bạch không thể ở nhà một mình được.”

“Hai ngày cũng không được?” Lôi Lệ hỏi.

“Tôi lo nó sẽ va vào đồ vật.”

“Trong l*иg?”

Lê Phổ trầm ngâm nói: “Tôi chưa thử, hơn nữa Đại Bạch cũng không thích l*иg lắm.”

Lôi Lệ khẽ cau mày, cô biết hoàn cảnh của Lê Phổ, người thân không ở bên cạnh, tìm người tới cho ăn sợ bị bán tin tức hoặc bị trộm đồ, loại chuyện này cũng không phải một hai lần, nên không thể thực hiện được. Còn bạn bè đáng tin cậy…

“Bạn kia của cậu thì sao?”

“Cậu ta rất bận.”

Bốn chữ đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng.

Điều này cũng có thể hiểu được, mọi người đều rất bận rộn.

Lôi Lệ thầm gật đầu trong lòng, chưa kể gần đây cô đã thức mấy đêm, không có thời gian đắp mặt nạ nữa cơ. Sau khi Lê Phổ nghỉ ngơi, thì cô có nhiều thông báo hơn, nhiều đến mức cô có lẽ bận đến chân không chạm đất. Trong công ty thì cô vẫn có một người mà cô khá thân thiết, nhưng cô nhóc đó mới tốt nghiệp, và được phân công để dẫn dắt người mới. Ngoài nhóc đó ra thì mấy người khác cô không tin tưởng lắm…

Không, còn một người.

“Đại Thụ, chị nhớ hình như cậu không cần phải tham gia quảng cáo nhỉ?”

Mai Hữu Thụ sửng sốt một chút, gật đầu: “Đúng vậy, em ở đây cần xử lý vài chuyện…”

“OK.” Lôi Lệ búng ngón tay: "Cậu cho chim của Lê Phổ ăn đi.”

Nghe đến từ “chim”, Mai Hữu Thụ liền run rẩy: "Chị Lệ, em không…”

“Đi một lần tiền lương thêm 100.” Lôi Lệ liếc hắn một cái: "Đi tối đa hai lần, chỉ cần cho ăn không cần ở lại.”

“Em……”

“200?”

“Này……”

“500, đi không?.”

“Em đi!”

Mai Hữu Thụ phục tùng dưới sự hối lộ của tư bản, tay ôm chặt tài liệu, mắt lấp lánh: “ Chim của anh Lê cũng là chim của em! Em sẽ có nhóc đó thành tổ tông để cung phụng!”

Beta: Biết là sẽ không có gì đâu nhưng mà vẫn buồn cười v hahaha