Kho meme
Đại Bạch sau 7749 lần cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn, tỏ vô cùng hài lòng với chủ nhân plastic ( Lê Phổ), nhưng Lê Phổ vẫn suy nghĩ mình không tốt và muốn đưa cậu đi.
Đại Bạch:Đại Bạch sau mấy ngày bị con sáo mỏ vàng nhà dưới đánh thức.
Đại Bạch:Đại Bạch sau khi không gọi được Lê Phổ ( tự kỷ -ing) cho mình đồ ăn.
Đại Bạch: Do by myself
Lê Phổ đang cố hiểu Đại Bạch: Sau khi Đại Bạch quá mệt mỏi với việc cãi nhau với con sáo mỏ vàng nhà dưới:Đại Bạch sau khi dọa Mai Hữu Thụ, và bị Lê Phổ phát hiện. Lê Phổ yêu cầu Đại Bạch xin lỗi tiểu Mai.
Đại Bạch: Boss làm sen chịu, oke!Đại Bạch phát điên sau khi bị nhốt quá lâu.Đại Bạch tận hưởng ngày tháng không ai quản mình:Chương 18.1:
TRANS EDITOR: NGỦ MƠ
“Hả? Bây giờ sao?”
“Được… Tôi đã biết.”
“Không cần, tôi sẽ tự đi.”
Lúc Bạch Cao Hưng tỉnh dậy, Lê Phổ đã chải tóc, mặc quần áo xong, trông như anh chuẩn bị đi ra ngoài.
Cậu không khỏi nhớ tới đêm qua mình lì lợm la liếʍ như nào, khua môi múa mép như nào để làm anh bỏ ý định đưa mình đi, dù sao kể chuyện cười vẫn rất có ích, nên hiện tại Lê Phổ ra ngoài chắc chắn không phải vì điều này.
Chắc là không phải đâu.. nhỉ?
Bộ đồ tây trang làm cho dáng người vốn đã ưu việt của anh chàng càng thêm đĩnh bạt. Trên cổ tay áo, có cài một chiếc khuy măng sét lấp lánh, nó làm cậu khơi lên cảm giác muốn mổ. Vẻ ngoài mang cảm giác hưu nhàn ngày thường, bây giờ đã được thay thế bằng cảm giác tinh anh thành công trong xã hội. Trông anh giống như sắp tham gia một buổi tiệc sang trọng.
Sau đó, Lê Phổ vừa dùng vai ép điện thoại vào mặt để nói chuyện, vừa chỉnh lại những nếp nhăn ở cổ tay áo sơ mi vừa bước về phía cửa, Bạch Cao lập tức hiểu được ý định của Lê Phổ.
Làm gì đấy? Đi ra ngoài á! Cùng đi!
Bạch Cao Hưng lập tức cất cánh tại chỗ, đậu lên vai Lê Phổ, duỗi một chân ra chờ bị đeo còng chân vào.
Nào ngờ lại Lê Phổ khựng lại, đổi hướng rồi đặt cậu trở lại gậy đứng*.
* Không hiểu sao chỗ này lại là l*иg sắt, phía trước Đại Bạch đang ngủ ( ⇔ ở trong phòng ngủ), mà trong đó chỉ có gậy đứng. Nên tui sửa lại.
Bạch Cao Hưng vỗ vỗ cánh, muốn bay lại, phản đối nói: “Đưa tui theo đii, tui cũng muốn ra ngoài!”
Lê Phổ đè cánh cậu xuống, đặt điện thoại qua một bên, uy hϊếp: "Nghe lời, hay là muốn bị nhốt trong l*иg?”
Bạch Cao Hưng bèn thỏa hiệp.
Cậu thà xem hoạt hình cả ngày còn hơn là ở trong l*иg cắn hạt hướng dương.
Siêu bức bối.
“Tôi sẽ về sớm.” Lê Phổ nhìn bé vẹt trắng bự làm vẻ vô tội đang ngồi xổm trên gậy đứng. Sau khi đảm bảo nhóc này sẽ không bấu lấy mình nữa, mới lau hết lông tơ trên quần áo, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Lần này anh ra ngoài là vì có việc.
Anh không bất ngờ gì khi công ty gọi cho anh trong kỳ nghỉ, dù là chụp lại cảnh quay, tham dự sự kiện, hoặc có các buổi họp báo đột xuất…
Nói tóm lại, thường có vài việc đột xuất cần anh xử lý. Dù người đại diện thường giúp anh từ chối những việc không quá quan trọng, nhưng cũng có vài trường hợp yêu cầu anh tự mình ra mặt.
Lê Phổ phải mất hai mươi phút mới đến được công ty, trong lúc chờ thang máy, anh đã được hàng chục nghệ sĩ mới ra vào chào đón. Sau đó, anh đi thang máy lên tầng hai mươi.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, vẫn mang máng nghe được giọng nói của mấy anh chàng, cô nàng đó.
“ Tui đến muộn! Vừa rồi là Lê ảnh đế sao?”
“A a a a a!!! Vậy mà tui lại quên xin chữ ký!!! Người thật đẹp trai quá, tui có thể aa a a!”
“Tui khóc mấttt… Mà này, anh Lê không phải đang nghỉ phép à? Sao ảnh lại tới đây?”
“Không biết nữa, nghe nói chị Lệ gọi…”
“Đinh” một tiếng, thang máy đã lên đến tầng hai mươi.
Đây là một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố Giang Thành, nơi này chiếm khu đất đắt giá nhất cũng có tầm nhìn đẹp nhất. Star Entertainment Media tận dụng cửa kính pha lê để lấy ánh sáng và tầm nhìn rộng, khiến mỗi nghệ sĩ đến với tòa nhà có loại cảm giác bao quanh bởi các vì sao, bước đi trên con đường đầy sao.
Mà theo lời chủ tịch nói: Cái này sẽ khuyến khích mỗi nghệ sĩ đặt nhiều kỳ vọng vào tương lai của mình.
Nói chung, Lê ảnh đế lại được chiếu sáng một lần nữa.
Anh đi đến một cánh cửa có treo bảng tên người đại diện nhà mình, gõ ba lần, nghe thấy một giọng nữ từ bên trong phát ra, liền đẩy cửa vào.
“Chị Lệ.” Anh là người lên tiếng chào trước.
Chiếc ghế xoay cạnh cửa sổ quay nửa vòng, người phụ nữ ngồi trên đó ngẩng đầu lên.
“À há, chị đây cứ ngỡ sẽ không gọi cậu ra ngoài được.”
Đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ hơi nhếch lên, mái tóc dài nâu gợn sóng, được ánh nắng sưởi ấm, khiến khuôn mặt cô toát ra vẻ đẹp khói lửa.*
*Chỗ này không hiểu lắm nên chém gió.
Lôi Lệ, người đại diện của Lê Phổ, cũng là người đại diện có trình độ cao nhất trong công ty. Cô đã dẫn dắt hơn hai mươi ngôi sao nổi tiếng, có rất nhiều mối quan hệ, hậu trường vô cùng vững chắc, không ít người đều muốn ôm đùi cô.
Đáng tiếc, cô chỉ thích chọn những người có tiềm năng.
Lê Phổ đã quen với sự trêu chọc của Lôi Lệ nên nói: “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện công việc.”
Anh nhìn lướt qua chồng tài liệu để đầy trên bàn: "Lần này là gì?”
“Không cần gấp.” Lôi Lệ dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn: "Tôi bảo tiểu Mai mang đồ tới cho cậu tham khảo trước.”
Lê Phổ nước lửa bất xâm*: "Vâng.”
* Cụm từ này thường được dùng để miêu tả tính cách kiên cường, bền bỉ hoặc sự bất khuất, không dễ bị ảnh hưởng bởi những thử thách, khó khăn hay mọi điều bất lợi.
Đôi mắt vừa sắc vừa đẹp của Lôi Lệ từ từ nheo lại, bàn tay cầm nửa điếu thuốc run lên hai lần, lẩm bẩm tự nói: "…Tại sao trước đây tôi lại chọn cậu chứ?”
Thành công không? Rất thành công.
Đi kèm đó là khiến cô tức giận đến nhức đầu, thằng ranh này sẽ tận dụng bất cứ khi nào có thể để xin nghỉ. Đã thế, lúc nghỉ sẽ không quản lý tài khoản cá nhân của mình, tất cả thư từ khác ngoài công việc đều giao cho trợ lý.
Nhưng anh chàng này cũng rất hợp tác trong mấy mặt khác, rất tận tâm và chăm chỉ trong công việc, cô thực sự không tìm ra điểm nào để chê được.
Lê Phổ im lặng, nhìn Lôi Lệ vò rối mái tóc xoăn xinh đẹp của cô.
“Chị nghe tiểu Mai nói cậu nuôi vẹt?” Rốt cuộc, Lôi Lệ quyết định đổi chủ đề. Trời sập thì cô gánh lên, mặc kệ đám cấp cao kia nhàn rỗi chả có việc gì làm, mà sơ hở lại cứ chỉ trỏ!
Lời vừa dứt, Mai Hữu Thụ liền đi vào.
Mai Hữu Thụ nghe vậy thì định trả lời, nhưng lại bị mùi khói xông cho ngạt thở. Cậu ấy mở cửa ra lần nữa, thì thấy hai người bên trong đang nhìn chằm chằm mình, giật mình nói: “Chị Lệ, công ty không cho phép hút thuốc trong văn phòng … sẽ bị phạt…”
Lôi Lệ liếc cậu ấy một cái.
Mai Hữu Thụ che miệng, im lặng đi sang một bên tiếp tục sắp xếp tin tức.
Lôi Lệ đứng dậy mở cửa sổ, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Vì sao nghĩ đến nuôi thú cưng? Không phải trước đây khăng khăng chỉ nuôi cá sao?”
Lê Phổ trầm ngâm một chút: “Là quà của một người bạn.”
Lôi Lệ nhướng mày: "Bạn?”
Những lời này rất đáng suy nghĩ, khi đạt đến trình độ ảnh đế, thì ‘bạn bè’ đương nhiên không ít, nhưng phần lớn là khách sáo chứ không thân thiết.
“Bạn nào? Gặp nhau trong bộ phim trước? Hay tình cờ gặp mặt trong lễ đóng máy?”
“Ấu thơ.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, Lôi Lệ liền hiểu: "Xem ra hai người quan hệ rất bền chặt.”
Nếu không, ngay cả khi có sự chỉ dẫn của người khác, một người quen cũng sẽ mang theo tâm tư đến.
Đây chỉ là một lý do, Lê Phổ nghĩ: "Hơn nữa Đại Bạch rất ngoan.”
Nếu là loại thích gây sự náo loạn, có lẽ anh sẽ không lo nổi.
“Đại Bạch?” Lôi Lệ nghi hoặc, lập tức hiểu ra: "À ~ là cậu đặt tên cho vẹt đún
g không? Cậu thật không biết đặt tên gì cả.”
Cuối cùng cũng có người nói ra rồi!
Mai Hữu Thụ ở bên cạnh sững sờ, không hổ là chị Lệ.