EDITOR TRANS: NGỦ MƠ
Bạch Cao Hưng nhìn Lê Phổ với vẻ phức tạp. Đương nhiên là cậu có thể hiểu được, nhưng nếu muốn cậu đáp lại thì… Tốt nhất anh vẫn nên uống mấy viên thuốc trợ tim trước đi.
“Yêu cầu về phương diện quay phim của đạo diễn Tôn rất cao, ông ấy không thích dùng mấy cái hiệu ứng đặc biệt hay diễn viên đóng thế. Nếu diễn đoạn này, chắc chắn sẽ phải tìm một con chim biết nói.” Lê Phổ vừa xoa xoa đống lông tơ trên đầu Bạch Cao Hưng, vừa nói.
Trước đây cũng đã xảy ra một sự việc như vậy. Có lần chỉ vì một cảnh quay ba giây, ông đạo diễn đó đã đặc biệt tìm một người huấn luyện chó chuyên nghiệp tới, để người ra huấn luyện một chú chó Border Collie có vẻ ngoài hợp với tưởng tượng của mình. Nó rất thông minh nhưng cũng rất ngang ngược, hai người - chó gần như quần quật nhau tới sắp phát điên, cảnh quay đó cũng bị hoãn lại ba tuần.
Anh không biết tại sao mình lại kể mấy chuyện như vậy với Đại Bạch. Dù Đại Bạch không thể hiểu được nhưng anh vẫn muốn nói, có lẽ đây là ham muốn chia sẻ với thú cưng, mà trên mạng đã nói chăng?
“Tìm tui đi~ Tìm tui nè!” Bạch Cao Hưng nghe xong Lê Phổ nói liền kích động, nói lời thoại thì đã là cái gì, bảo cậu học beatbox không thành vấn đề!
Lê Phổ lại xoa xoa chùm lông màu xám khác biệt trên đỉnh đầu bé vẹt, cho rằng mình đã đoán được ý nghĩ của nó, lãnh khốc vô tình từ chối: “Không phải lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi.”
Nhưng anh cũng không nhịn được suy xét một chút.
Nếu là Đại Bạch, chắc có lẽ sẽ đẩy nhanh cảnh quay này được.
Nhớ lại thì ngày thường, mình chỉ nói ba năm câu là Đại Bạch học được một câu, thật khó để tưởng tượng Đại Bạch thông minh đến mức nào.
Nhưng…
Lần trước Đại Bạch lẻn ra ngoài đã đủ đáng sợ rồi, nếu thật sự dẫn nó đến phim trường, lại thử bay lần nữa thì… Dù cố ý hay vô tình thì trường quay thực sự rất hỗn loạn trong lúc quay, không thể chú ý tới một con chim toàn thời gian được..
Người không thân thì anh không yên tâm; còn người quen lại……
Nhớ đến bộ dáng trợ lý vừa thấy Đại Bạch đã run lẩy bẩy, Lê Phổ cảm thấy có chút đau đầu.
Anh chắc chắn sẽ bị từ chối.
Bạch Cao Hưng lăn một cái trong vòng tay Lê Phổ, từ bỏ chính mình mà ngửa mặt lên trời, nằm ỳ làm cá mặn.
Lê Phổ đọc thầm lời thoại của mình.
Cậu giương mắt nhìn anh chàng, đôi mắt hơi rũ cùng vẻ mặt bình tĩnh đấy, có thể thấy anh đang nghiêm túc đọc kịch bản, chỉ là không phát ra âm thanh.
Bạch Cao Hưng lại nhìn đồng hồ trên tường, nhìn chằm chằm vào chiếc kim giây đang quay vòng vòng, đi được ít vòng thì Lê Phổ liền lật sang một trang khác.
Cậu thậm chí còn chưa kịp ngáp.
Nhanh vậy đã lật trang rồi á?!
Bạch Cao Hưng liền dâng trào nhiệt huyết, nhanh chóng lật người lại, nghiêm túc xem kịch bản. Hồi cấp 2, cấp 3, cậu nổi tiếng khắp trường với skill học thuộc lòng cực nhanh.
Khi lên đại học, trong buổi học đầu tiên, giáo viên tiếng anh đã sử dụng chiêu "Ai học thuộc bài khóa này trước thì có thể ra về" để trấn áp và kiểm tra khả năng của sinh viên, thế là cậu đã về sớm một tiết rưỡi trước mấy con mắt sợ hãi, kinh ngạc của các bạn cùng lớp.
Mặc dù cái giá phải trả là bị giáo viên để ý cùng việc trốn học trở nên khó khăn gấp ba trăm lần.
Dù vậy … nhưng mà, sau đó… Cậu vẫn học thuộc và vượt qua nó.
Bạch Cao Hưng dễ dàng ghi nhớ một phần lời thoại của vẹt, rồi đi xem những phần còn lại.
Có một số phần khá khó phát âm, nhưng về cơ bản đều là tiếng bản ngữ, chúng đều khá đơn giản.
Cậu hoàn toàn thả lỏng trong đống chăn mềm mại, nhìn ánh đèn trên trần nhà, trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên nói: Sẽ không đưa nhóc đi nữa đâu.”
Dù sao thì đó cũng chính là lời Lê Phổ đã nói.
Lê Phổ giật mình, quả nhiên anh đã rời mắt khỏi kịch bản.
Suy nghĩ mấy giây, anh nhớ đến nguồn gốc của câu này, anh kinh ngạc không ngờ vẹt lại nhớ được câu này, buồn cười lặp lại một lần nữa: “Sẽ không đưa nhóc đi nữa.”
“Không… đưa đi, không đưa đi.” Bạch Cao Hưng khua môi múa mép, còn cố ý bỏ vài chữ ra. Nếu có thể ký hiệp nghị thì tuyệt biết mấy, ấn dấu vân tay là tốt nhất.
Lê Phổ lần này không đáp lại, anh lại quay đầu đọc kịch bản, nhưng tay vẫn vuốt ve lên người cậu. Lực tay nhè nhẹ và nhiệt độ khô ráo làm Bạch Cao Hưng dễ chịu tới mức thiu thiu, cố gắng gượng dậy mà khua khua móng vuốt, chuẩn bị tạo một chỗ ấm áp để ngủ.
Nhưng trước khi cậu sắp chìm vào mộng đẹp, bỗng nhiên cả cơ thể cậu nhẹ bẫng, sau đó móng vuốt liền chạm phải thứ gì đó lành lạnh, cậu vô thức nắm lấy, khi mở mắt ra thì thấy bóng dáng Lê Phổ đang rời đi.
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm cái kệ dưới chân, tức giận vỗ cánh hai lần.
Ngủ Mơ: Các bạn hãy đề cử và bình luận để mình có thêm động lực nhaaa.