Editor trans: Ngủ Mơ
Bạch Cao Hưng phải thừa nhận rằng ngay khi nhìn thấy vòi nước, bản tính Vẹt của cậu đã bắt đầu cựa quậy. Cậu không thể kiểm soát cơ thể bắt đầu bước về phía trước, giơ chân lên mở vòi, dùng cánh để kiểm tra nhiệt độ, rồi bắt đầu điều chỉnh cho phù hợp.
Cơ thể nhỏ cũng có lợi thế riêng.
Bạch Cao Hưng ngồi xổm trong nước thở dài, vặn vòi nhỏ xuống một chút, dòng nước nhỏ nhẹ nhàng chảy dọc theo lưng. Cậu có thể ngâm cả người, rất tiện để rửa bụi bặm trên đó...
Vì vậy, sau Lê Phổ mãi móc được một cái chậu từ trong góc, khi bước ra thì thấy bé vẹt cực kỳ thông minh nhà mình đã bật vòi từ lúc nào, còn đang cố dẫm lên đầu nhấn xả nước* của bồn rửa tay.
*
Có phải tên nhóc này có chút quá thông minh không...? Suy nghĩ này xẹt qua đầu Lê Phổ khi thấy Bạch Cao Hưng đứng dậy, tắt nước.
Quả thực, lúc trước anh đã từng nghe nói về việc thú cưng coi chuyện bật vòi là giải trí, cho nên anh luôn đề phòng Đại Bạch, sợ nhóc này chán chán sẽ phá, nhưng lại không ngờ tới... Đại Bạch không chỉ “bật”, mà còn “tắt”.
Thời tiết gần đây rất ấm áp, bây giờ cậu chỉ cần một chiếc khăn tắm hoặc phơi ánh nắng một chút là có thể từ vẹt ướt biến thành vẹt khô ráo.
Lê Phổ lau sơ lông cho bé vẹt một chút, rồi chuyển giá đứng trong phòng ngủ ra ban công phòng khách rộng rãi hơn. Bé vẹt trắng lớn dính nước, như bị điện giật, lắc lắc một hồi, rung rớt hết đống bọt nước trên người.
Mà gặp kiếp nạn là mấy tấm kính gần đó.
Lê Phổ khó nói nhìn bé vẹt một lúc rồi đi vào bếp rót cà phê.
Anh chàng cũng không còn đóng chặt cửa phòng tắm như trước nữa.
Mãi đến tối, Bạch Cao Hưng mới chợt nhận ra điều này.
Chẳng lẽ ngầm đồng ý cho cậu dùng nhà vệ sinh? Bạch Cao Hưng suy đoán, nhưng khi bay vào phòng tắm, cậu phát hiện nắp bồn cầu vẫn đóng chặt.
“Cẩn thận, sẽ ngã xuống đấy.” Trùng hợp, Lê Phổ cũng đến đây, thuận tay nhấc nắp bồn cầu lên, nhìn Bạch Cao Hưng đang đứng trên bồn nước, nhắc nhở.
Sau đó anh kéo “khoá”.
Khoan khoan, ổng định làm gì thế?
Bạch Cao Hưng trợn tròn mắt, vội vàng vỗ cánh bay đi trước khi anh kéo hết, thậm chí còn làm đổ cốc đựng bàn chải đánh răng trên kệ, trước khi rẽ vào góc.
Lê Phổ: “?”
...
Cuối cùng, một ngày nhàm chán nữa cũng kết thúc.
Trước bữa tối, rốt cuộc Lê Phổ cũng nhớ ra, mà đi nhìn chén thức ăn trong l*иg, thấy chén thức ăn trống rỗng, anh vội vàng lấy đồ ăn đổ đầy chén. Không bỏ sót sự áy náy trong mắt anh chàng, cậu nhân cơ hội này mà điên cuồng gặm mấy miếng thức ăn trên bàn, mà không bị ngăn cản.
Trận này là cậu giành chiến thắng!
Cà tím kho tộ ăn rất ngon, canh cá cũng rất ngon, Bạch Cao Hưng chẹp chẹp miệng, nhớ lại bữa tối hôm nay. Cậu lại thấy Lê Phổ ngồi trên ghế sô pha, cậu nhanh chóng bay tới phía sau.
Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ không ngồi yên cùng đối phương, nhưng lần này Lê Phổ cầm điện thoại!
Cậu vẫn còn kế hoạch để lấy mật khẩu đấy!!
Bạch Cao Hưng khẩn trương đứng sau lưng Lê Phổ, nhìn chăm chú vào đầu ngón tay, hồi hộp chờ nó sẽ dừng ở chỗ nào.
Lần trước, cậu đã lén bấm điện thoại chưa đã , nên lần này nhất định phải có được mật khẩu!
Cậu gấp lắm lắm rồi, không thể chờ nổi!
Bạch Cao Hưng hai mắt sáng ngời, bịu biu nhìn chằm chằm anh. Hậu quả là Lê Phổ không có động tác tiếp theo, mà quay đầu lại: "Đại Bạch?”
Anh chàng đã sớm nhận ra bé vẹt tối nay có gì đó hơi lại, nếu nói trước kia đã sớm nháo đòi muốn mở TV, hoặc cưỡi robot hút bụi tới lui trong nhà, hoặc ngồi xổm trước bể cá để ngắm nhìn đàn cá cả đêm.
Nhưng hiện tại, nhóc này lại lặng lẽ ngồi xổm sau lưng anh.
“Sao vậy?” Lê Phổ kiên nhẫn đặt điện thoại xuống, quay đầu lại hỏi.
Sao lại không dùng nữa rồi aaaa!??
Bạch Cao Hưng có chút khó hiểu.
Còn Lê Phổ nhớ lại lời ông lão nói vào ngày hôm qua: "Hãy dành nhiều thời gian hơn cho đứa nhỏ của cậu một chút. Dù cậu làm gì thì cũng có rất nhiều người xung quanh, nhưng nhóc chỉ có một cậu thôi.”
Anh quả thật cảm thấy... Đại Bạch có chút cô đơn.
Tuy chỉ mới nuôi nhóc chưa đầy nửa tháng, nhưng đúng là anh thật sự không dành đủ tâm huyết cho nó.
Vẹt Moluccan Cockatoo chia làm hai loại, một loại là sống đơn độc và một loài là sống quần cư, Đại Bạch là loài sống quần cư, nhất định rất thích có bạn.
Nhưng anh không có nhiều thời gian để nuôi con thứ hai.
Peter từng nhắc nhở anh: “Vẹt chỉ cần nuôi một con là đủ, nhóc sẽ gần gũi cậu hơn. Tất nhiên, nếu cậu muốn nhóc nói chuyện với đồng loại cả ngày, hoặc bị hàng xóm phàn nàn, thì cứ nuôi thêm đi, tôi sẽ không cản cậu.”
Vậy... Có cần nghĩ cách khác không...?
Mắt thấy Lê Phổ lại trầm tư, Bạch Cao Hưng không biết liệu anh có phải lại phát bệnh hay không, liền ngập ngừng tiếp tục kể chuyện cười cho đối phương.
Hôm qua trở về cậu đã kể một câu chuyện cười, hiệu quả cũng khá tốt!
Bạch Cao Hưng suy nghĩ một chút, nói ra câu đầu tiên: “Lạnh quá ~”
Lúc này Lê Phổ cũng bắt đầu di chuyển, anh ấn điện thoại, hộp thoại nhắc nhở nhập mật khẩu hiện lên.
Bạch Cao Hưng đổi giọng: “Vậy nhanh chạy vào góc tường ngồi xổm đi!”
Cậu thấy Lê Phổ nhập số đầu tiên: 0.
Bạch Cao Hưng âm thầm nhớ kỹ, sau đó lại đổi qua giọng nói ban đầu: “Vì sao lại phải đi đến góc tường?”
Sau đó là 2 và 1.
Cuối cùng đưa ra câu chốt: “Bởi vì góc tường có 90 độ a!”
Đầu ngón tay Lê Phổ rõ ràng bị kẹt trong giây lát, cuối cùng dừng lại ở số “1”.
Điện thoại đã được mở khóa.
0211, 0211... Bạch Cao Hưng trong lòng nhẩm mấy lần, cảm thấy mật khẩu này rất quen thuộc.
Cậu cũng dùng nó, bởi vì đây là...
Giây tiếp theo, Lê Phổ ngẩng đầu lên, tựa như đang hỏi cũng tựa như đang nói với bản thân: “Đại Bạch, không bằng tìm chủ nhân khác, thích hợp hơn cho nhóc nhỉ?”
WHAT??
Bé vẹt trắng tuyết dại ra.
Bạch Cao Hưng không biết mình đã phạm tội nghiêm trọng gì, không lẽ vì nói đùa mà bị tiễn đi sao???
Không cho nói thì tui không nói là được mà!!!
_____
Chuyện là sắp tới tui thầu 2 bộ, sẽ đăng xen kẽ nhaa.
Bộ mới thầu là về game liên minh nha.
Tên:Ta chỉ là một dự bị bình thường thôi
Văn án :
Editor trans: Ngủ Mơ
TỔNG CHƯơNG : 149 chương ( 147 chính_ 2 PN )
Dự đoán số chương sau edit: 298 chương.
Sau khi thiên tài đường giữa Lâm Lan vừa đạt được giải quán quân LOL, không may qua đời do một vụ tai nạn. Khi tỉnh lại thì cậu đã xuyên qua thế giới song song, bỗng phát hiện ra cậu ở thế giới này chính là một tên gà?
Cậu chàng gà không chỉ có kỹ thuật kém, mà còn không có bạn, không chỉ vậy, chiến đội mà cậu chàng gà đang ở, vừa nghèo còn vừa yếu. Nhưng cũng may là ông chủ cũng không tệ lắm, huấn luyện cũng không vất vả. Lâm- cả đời trước làm việc mệt mỏi- Lan nhanh chóng thích ứng với môi trường mới, vì duy trì cuộc sống cá mặn, nên lâu lâu cậu sẽ phụ chút chút cho đồng đội.
Chỉ là… Tại sao mọi người xung quanh đều nhìn cậu bằng ánh mắt ..càng ngày càng kỳ quái vậy?
*
Chiến đội DT vừa có một vị hỗ trợ dự bị mới, ngay từ đầu đều rất bình thường, sau lại dần dần lại càng quái quái.
Hỗ trợ chính bị thương ở tay, Lâm Lan đang rút trong một góc bèn lười biếng đứng lên: “Tui tới.”
Cầm Lux đánh, và pentakill đối thủ.
Đồng đội:???
AD trong nhà xảy ra chuyện, đang phân vân phải đi bệnh viện hay sân thi đấu. Bỗng Lâm Lan vỗ vai hắn: “ Cậu đi đi, thi đấu cứ giao cho tui.”
Một tay Draven, mười lăm phút đập vỡ trụ nhà đối thủ, hai mươi giây một đao một mạng.
Đối thủ:???
Đường trên với quản lý tầng có ý kiến không hợp, tức giận quăng ngã thiết bị mà bỏ đi. Lâm Lan lười biếng nhặt bộ thiết bị lên, ngồi vào ghế của vị trí đường trên.
Một tay cầm Irelia, diệt trời diệt đất diệt không khí.
Người xem:???
Hợp đồng của đường giữa hết hạn, nhất quyết dù ngồi dự bị chứ không ở lại. Câu lạc bộ sứt đầu mẻ trán, Lâm Lan lại không nhanh không chậm mà đứng lên: “Đội trưởng, thật ra ban đầu tui chơi vị trí này, không thì để tui thử xem?”
Đội trưởng:? Tui cảm thấy người dự bị này không đúng sao ấy!
* Ngày thứ hai sau khi xuyên qua, Lâm Lan thấy một người trông rất giống đội trưởng ngốc nghếch từng điên cuồng hâm mộ cậu ở kiếp trước, cậu thử gọi anh ta: “Này, ngốc.”
Tiêu Thịnh Cảnh mặt lạnh lấy ra di động: “Nhục mạ đội trưởng, trừ hai trăm.”
Lâm Lan:…… Đội trưởng, nghe tui giải thích đã!