Editor trans: Ngủ Mơ
Kể từ khi học được bài “quan tâm đến chủ nhân” từ chỗ Yểng ca, Bạch Cao Hưng đã chú ý đến Lê Phổ hơn.
Đương nhiên, điều đó không có phải là trước đây cậu không chú ý tới anh, cứ khi nào chén cơm không còn đồ ăn thì cậu cực kì chú ý luôn đấy.
Ví dụ như bây giờ, trời nắng đẹp, Lê Phổ lại lần nữa rơi vào khoảng thời gian trầm cảm, cậu nhìn chén cơm trống rỗng, thuần thục nhảy khỏi l*иg, chậm rãi đi đến trước mặt anh chàng, ngạo mạn nói: “Tiểu nhị, thêm cơm.”
Trên đấy đều là trí tưởng tượng của Bạch Cao Hưng.
Cậu tự hiểu bản thân không giải thích được mình học xưng hô “Tiểu nhị” từ đâu. Nên cậu chỉ có thể nhảy lên trên ghế sô pha, dùng móng vuốt kéo quần anh chàng, nghiêng đầu bán manh*
nói:
“Cơm cơm, đói!”
*Tỏ ra dễ thương.🥺
Không ngờ anh chàng trước đây vừa nghe được cậu đói, thì luôn đứng dậy nhanh chóng thêm cơm cho cậu. Hôm nay lại hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hai mắt vô hồn và bất động.
Bạch Cao Hưng đang định lay lay anh lần nữa thì một tiếng “ding” vàng lên từ trong bếp.
Cà phê đã xong.
Bạch Cao Hưng nhìn nhìn Lê Phổ một cái, xoay người bay vào phòng bếp, cậu đã rèn luyện kỹ năng bay khá tốt, ít nhất sẽ không còn chuyện va vào tường hay kính lần nữa, ví như chuyện lần đầu bay đã rơi vào bể cá, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa!
Cậu bật công tắc, rót đầy cốc cà phê cho Lê Phổ, rồi chuyển sang chế độ giữ ấm, cuối cùng lại bay ra khỏi bếp.
Cà phê vừa làm còn rất nóng. Bạch Cao Hưng tính tính thời gian, sau đó bay tới góc phòng, khởi động cá voi nhỏ.
“Cá voi nhỏ.”
“Xin chào ~ Bạn cần dịch vụ gì ~”
“Tùy tiện nói chuyện thôi.”
“Xin chào ~ Bạn cần dịch vụ gì ~”
“Tui chán quá.”
“Xin chào ~ Bạn cần dịch vụ gì ~”
“...”
Bạch Cao Hưng nghiêng đầu: "Chế độ quét rác.”
“Được, đã chuyển sang chế độ quét rác.”
Bạch Cao Hưng cảm thấy chiếc máy này cần được nâng cấp.
Cậu đứng trên con robot quét nhà, ngồi trên nó đi loạn khắp nhà, đi loanh quanh trong phòng khách rồi đến phòng ngủ của Lê Phổ.
Phòng ngủ hướng đông nên phòng đầy nắng, làm chói mắt vẹt.
Bạch Cao Hưng ngồi xổm nên cả người như biến thành một cục bông xù, tiếp tục tiến về phía trước với robot hút bụi. Sẽ không ai ngờ được, đã gần hai tuần từ khi cậu đến nhà Lê Phổ, màu cậu chỉ mở được ba bản đồ.
Phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ.
Trong một căn hộ rộng lớn như vậy, mấy cánh cửa khác đều bị khóa, không biết trong đó có bí mật gì đang bị ẩn giấu.
Tuy nhiên, cũng có thể vì Lê Phổ sống một mình, những phòng này không được sử dụng nên việc khóa cửa, ấy cũng là chuyện bình thường.
Ngủ với ảnh đế tuyệt đối là điêù mà người hâm mộ không bao giờ mơ tới, đây cũng là điều mà người bình thường nghĩ, nhưng Bạch Cao Hưng chỉ muốn nghịch điện thoại của anh mà thôi.
Màu đen, hình chữ nhật, cứng cáp, sáng bóng, thứ gì đó có thể cầm được trong lòng bàn tay.
Bạch Cao Hưng nghĩ tới đây khóc không ra nước mắt, cũng lúc này, cậu đã bị robot hút bụi mang ra khỏi phòng ngủ, vô tình đυ.ng vào chân Lê Phổ.
Cuối cùng Lê Phổ cũng hồi thần lại sau khi bị đâm trúng, cúi đầu nhìn xuống.
Bé vẹt tuyết trắng đang rũ cánh xuống, phần lông cánh sát đất dường như bị bẩn. Dường như nhận ra anh đang nhìn mình, cái đầu nhỏ tròn tròn mập mập đột nhiên ngẩng lên, đôi mắt đen láy sáng ngời như bảo thạch, mào trên đầu lắc qua lắc lại.
Thật khó để từ chối ... Đây có phải là cảm giác khi có thú cưng không nhỉ?
Lê Phổ nhíu mày, kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn, sau đó đứng dậy…A! đúng rồi, cà phê.
Dù nghĩ vậy, nhưng thay vì bước vào bếp, anh lại cúi xuống, ôm bé vẹt đang ngồi trên robot hút bụi, rồi đi về hướng khác.
Bé vẹt trong lòng anh có vẻ kinh ngạc với việc này, đôi mắt tròn xoe của nó càng mở to hơn, chứa đầy hình dáng của anh.
Lê Phổ suy nghĩ, có lẽ đây chính là lý do khiến gần đây anh ngủ ngon hơn, dù sao Đại Bạch cũng đáng yêu như vậy, khi được ánh trăng chiếu vào cơ thể cậu dường như phát ra ánh sáng mờ nhạt, chỉ cần nhìn một lát sẽ bình tĩnh lại.
Nhắc mới nhớ, trong《sổ tay chăn nuôi 》 có nói là vẹt thích tắm ...?
Lê Phổ đã đọc kỹ hướng dẫn, nhớ mang máng vẹt rất thích nước, mùa hè nóng bức cũng sẽ chủ động đi vào hồ bơi tắm rửa.
Cho nên…
“Hồi đầu nhóc tới đây là định tắm sao?” Lê Phổ bế Bạch Cao Hưng đến trước bể cá, khẽ ra hiệu cho nó nhìn mặt nước sủi bọt.
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm đàn cá bên trong.
Đàn cá tưởng Lê Phổ đến cho mình ăn nên há miệng to bơi tới, như muốn nuốt chửng Bạch Cao Hưng qua tấm kính.
“Không tắm!” Bạch Cao Hưng sợ hãi rúc vào trong ngực Lê Phổ. Thật đáng sợ, người này không phải muốn ném cậu vào đó đi!?
Lê Phổ cảm giác được cục bông trong ngực mình giãy giụa, đầu ngón tay ấm áp chạm vào lớp lông mềm mại trên đầu cậu hai lần, không chút nghi ngờ nói:
“Cũng nên gội đầu rồi.”
Sau đó, Bạch Cao Hưng trơ mắt nhìn Lê Phổ mở ra một cánh cửa mà cậu chưa từng bước vào, bên trong lộ ra.. bồn rửa tay, vách ngăn, bồn cầu, vòi hoa sen.
Oh, đây là phòng tắm .. nhưng sao lại đưa cậu vào đây!?
Bạch Cao Hưng nghi ngờ Lê Phổ đã phát hiện ra thân phận thật của mình, định biểu diễn tiết mục ngồi xổm trên bồn cầu.
Trong lúc cậu đang lo lắng băn khoăn, thì cậu đã bị Lê Phổ đặt lên bồn rửa tay. Nhiệt độ lạnh lẽo của bề mặt sứ truyền qua móng vuốt, khiến Bạch Cao Hưng hơi giật mình.
Lê Phổ bước qua phía sau vách ngăn để tìm đồ, Bạch Cao Hưng cuối cùng cũng có thể quan sát xung quanh.
Đầu tiên là tấm gương.
Đây là lần đầu tiên cậu soi gương, trông còn rõ hơn cả ống kính điện thoại cậu dùng hôm đó, chiếc gương với ánh sáng dịu nhẹ có độ phân giải cao có thể soi rõ từng tấc cơ thể. Những chiếc lông vũ trắng như tuyết sáng đến mức chúng có thể phản lại ánh sáng, vì vậy mà rất dễ nhận ra những đầu lông có chút màu xám.
A… hóa ra đây là lý do cậu cần tắm.