EDITOR &TRANS: NGỦ MƠ
Bây giờ, Bạch Cao Hưng ước gì có thể nắm tay ông già cảm ơn một phen, cậu đã lảm nhảm đòi đi ra chơi rất lâu rồi. Nhưng Lê Phổ chỉ cho rằng cậu chỉ đang bắt chước thôi, không hề suy xét đến tâm trạng của cậu.
Không biết lần này, ổng có thức tỉnh mà nhận ra lương tâm không.
Bạch Cao Hưng theo bản năng mà liếc nhìn Lê Phổ, đúng như dự đoán, cậu đã thấy vẻ mặt trầm tư của anh.
Một lúc sau, ông già treo chiếc l*иg dưới bóng cây, rồi từ bụi cây xanh gần đó, ông lấy ra một cành cây to và đặt nó bên cạnh cái l*иg
“Treo Tiểu Bạch của cậu lên đi, cứ để chúng tự chơi với nhau đi..”
Lê Phổ trầm mặc một lúc, thử giơ tay lên, cố gắng giơ tay lại gần cành cây đó, muốn xem ý muốn của thú cưng nhà mình.
Đương nhiên, Bạch Cao Hưng đi lên.
Lúc sau, cậu cũng không quan tâm vì sao Lê Phổ lại bắt chuyện với ông già, trọng điểm bây giờ là con sáo mỏ vàng này.
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm con chim đen thui kia, lông chim tỏa ánh xanh kim loại, nhìn nhìn nhìn lại nhìn nhìn nhìn, nhìn tới mức con chim đó phát bực lại lần nữa.
“Mi bíp bíp bíp.”
“Còn muốn bị che sao?” Bạch Cao Hưng cười lạnh nói:
"Tui đang ở ngoài nè, cần thì tui có thể giúp mi chế nha~. Nghĩ lại đi, lúc đó thì mi sẽ không nhìn thấy mặt trời, không thấy lá cây ... dù cái gì thì mi cũng không thấy được nữa luôn~!”
Sáo mỏ vàng bị sự vô liêm sỉ của Bạch Cao Hưng làm cho phát khϊếp,nghẹn một hơi lại cổ họng, mãi hồi lâu mới nhả ra một tiếng “Thao”.
“Được thui, thao mi nhoa~” Bạch Cao Nhưng mặt dày nói.
Sáo mỏ vàng hít sâu mấy hơi, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc mi muốn làm gì?”
Wao wao lạnh lùng boi online, giọng nói còn mang theo chút khàn khàn.
Bạch Cao Hưng mỉm cười thân thiện: "Tui mới tới đây á, nên muốn hỏi bạn học này vài chuyện thôi.”
Đôi mắt màu vàng của sáo mỏ vàng lộ ra nghi hoặc: “Bạn học? Là thứ gì?”
Bạch Cao Hưng: “À, quen miệng quen miệng, không cần để ý chi tiết nhỏ này đâu.”
Dừng một chút, rồi lại hỏi: “Nơi này là nơi nào?”
Nói thật, dù sau một khoảng thời gian kha khá ở đây, thì cậu vẫn không biết tên của khu dân cư này.
Đúng như dự đoán, sáo mỏ vàng tỏ ra khinh thường: "Cái này mà mi cũng không biết sao? Mi bị bíp bíp sao?”
Bạch Cao Hưng cười lạnh: “Mi nói cái gì?”
Sáo mỏ vàng: “Hoàn Đồng Hoa Uyển.”
Bạch Cao Hưng: “Hừm... Rõ hơn thì sao? Đường nào? Xung quanh có công trình đặc biệt nào không?”
Sáo mỏ vàng không nói nên lời: “Sao mà ông lại không biết được chứ? Ông đây từ nhỏ đã sống ở đây rồi, bên trái chỗ này có bệnh viện, khu mua sắm, ga tàu điện ngầm, bên phải thì ... Khoan! Mi hỏi mấy cái này chi?”
Con chim đen đó như nhận ra điều gì đó mà giật mình, không tin được hỏi: “Mi đang định trốn thoát phải không?”
Bạch Cao Hưng trong đầu vẽ ra một bản đồ nhỏ, thản nhiên nói: "Sao vậy?”
Sáo mỏ vàng tặc lưỡi: "Nếu muốn chạy trốn, ông khuyên mi đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy.”
Bạch Cao Hưng bị nó gợi lên hứng thú: "Sẽ thế nào?”
Sáo mỏ vàng xù lông lên: " Sẽ bị bíp bíp mèo bắt, bị mấy con bíp bíp chim xấu xí ăn thịt, bị bíp bíp trẻ con bẻ cánh, bị tạt axit lên người, thật cmn bíp bíp!”
Một câu mang bốn lần bíp bíp, không hổ là nó.
Bạch Cao Hưng đột nhiên cảm thấy sáo mỏ vàng này cũng thật khó khăn, có lẽ nó đã trải qua mấy chuyện này khi lén ra ngoài chơi.
Nhưng nếu nó không biết gì nên không cần hỏi tiếp. Bạch Cao Hưng lười biếng ngáp một cái, hỏi sang chuyện nhà.
“Mi ngày thường ở nhà làm gì?”
“Ăn, uống, ngủ, mắng con hỉ thước ngu ngốc, chúc may mắn và phát tài.”
“Mi ăn cái gì?”
“Tùm lum tà la. Nhưng ông vẫn thích ăn côn trùng nhất.”
“Có chán không?”
“Chán? Sao lại chán?”
“Vì...” Bạch Cao Hưng cố gắng làm cho nó hiểu: "Mi cả ngày đi chơi, ở nhà chỉ có một người, không ai quan tâm đến mi, mi làm gì để gϊếŧ thời gian?”
Đúng, đây là câu hỏi quan trọng nhất! Cậu rất muốn biết những chú chim cưng khác làm cho cuộc sống thú vị hơn như thế nào? Làm sao chúng có thể không sống một ngày như một năm đấy?
Nhưng, sáo mỏ vàng bấy giờ lại chỉ nghiêng đầu, không biết tại sao: “Trong nhà có người ở chung thì sao lại cảm thấy chán?”
“Hả?” Bạch Cao Hưng nhất thời không hiểu.
Sáo mỏ vàng lanh miệng nói: “Có chủ nhân chẳng phải đã là mãn nguyện rồi sao? Chúng ta chỉ sống được mấy năm, với ông đây, chỉ cần ở bên cạnh lão chủ nhân, thì mỗi ngày đều không chán.”
Lần này nó làm không nói mấy từ thô bạo nữa: “Trước khi chết, ta chỉ mong muốn ở với ông, và làm ông ấy vui vui một chút.”
Bạch Cao Hưng mở to mắt.
Nói thật thì cậu có phần cảm động.
Đến mức cậu không khỏi phải ngẫm lại, có lẽ mình không quan tâm nhiều đến Lê Phổ sao?
Bạch Cao Hưng xuyên qua kẽ lá nhìn anh chàng phía dưới, trên khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh hiện lên nụ cười, ánh nắng chiếu vào khiến anh càng thêm ấm áp, làm khuôn mặt tuấn tú kia càng thêm hấp dẫn.
Vì vậy, sau khi Lê Phổ tạm biệt ông già rồi về nhà, Bạch Cao Hưng đã phải đấu tranh rất lâu giữa “Mình là con người và không thể có cái suy nghĩ như thú cưng” và “Bây giờ mình là thú cưng và phải thực hiện nghĩa vụ của mình”.
Cuối cùng, sau khi Lê Phổ ra ban công không biết làm gì, cậu hạ quyết tâm nhảy đến trước mặt anh, nói:
“Anh có muốn nghe chuyện cười không?”
Đồng thời, Lê Phổ cũng nói: “Đại Bạch, mi có muốn ra ngoài chơi không?”
Bạch Cao Hưng im lặng nhìn mấy thanh lang can được xây dựng cẩn thận trên ban công, ánh nắng chói chang đến mức làm người ta chói mắt, phải nhanh chóng lùi lại rồi rút vào bóng tối.
... Không, cảm ơn.
Cậu sợ thành vẹt phơi khô lắm…