Editor & trans: Ngủ Mơ
Lời đó vừa nói ra khỏi miệng, trong xe, một chim một chim đều bất ngờ.
Khi Peter nhìn thấy phản ứng giống nhau của bọn họ, thì vô cùng vui vẻ: Trời, hai bây ăn ý quá vậy, đây là cái chủ nào tớ nấy đây sao?”
Sau đó hắn lại hỏi: “Được chứ?”
“Cậu muốn dùng Đại Bạch để làm gì?”Lê Phổ không đồng ý trước, mà hỏi lại.
“Chỉ là chụp tạp chí thôi.” Peter nói: "Mấy nhà tài trợ bên đó có một số là ngành đá quý, gần đây tự nhiên họ nảy ra ý tưởng mới, muốn tạo ra một tác phẩm có hợp tác với động vật, dù sao mọi người đều thích mấy cục bông nhỏ mà. Đấy cậu đáng tin rồi chứ?”
Lê Phổ không tỏ ra ý kiến.
Bạch Cao Hưng tưởng tượng mình cổ thì đeo vàng, cánh thì đeo một đống vòng tay kim cương đá quý, đầu thì đội một viên ngọc to đùng, trước không nói đẹp không. nhưng chắc chắn sẽ rất thú vị.
Peter cười hì hì nhìn cậu: "Đại Bạch, nếu nhóc đồng ý thì kêu một tiếng đi, cho nhóc quyết định đấy. Nếu kiếm được thêm tiền thì có thể mua thêm cho nhóc rất nhiều đồ ăn vặt nữa đấy.”
Bạch Cao Hưng liên tục gật đầu: “Được, được!”
Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là có thể ra ngoài. Giờ đừng nói đi chụp ảnh, cho dù bảo cậu đi thi cậu cũng chịu!
Bên này đã đồng ý, cậu lại nhìn qua Lê Phổ, cố hết sức dùng ánh mắt bày tỏ sự chân thành của mình.
May mà Lê Phổ cũng không phản đối, anh chỉ hỏi: “Khi nào?”
“Không thể nói được.” Peter nói: "Nhưng tôi phải báo trước, chưa biết bọn họ có tiếp tục làm hay hoãn lại không, có khi nửa đường đổi ý cũng không chừng.”
Lê Phổ chỉ đáp một chữ: “Được.”
Thật lạnh lùng.
Bạch Cao Hưng hôm nay cũng cảm thấy buồn bã vì không thể nói chuyện với người khác.
Sau khi trò chuyện với Peter, Bạch Cao Hưng mất mát nhìn màn hình điện thoại lại tối đen, sau đó Lê Phổ đưa cậu đi ngang qua công viên của khu chung cư.
Vẫn là vị trí lần trước, lần này ông già đã mang l*иg chim xuống. Tất nhiên, không phải do thị lực của cậu quá tốt, mà do âm thanh chửi rủa như ô nhiễm tiếng ồn của con sáo mỏ vàng đó đã bay tới, đâm xuyên màng nhĩ của cậu.
Bạch Cao Hưng lắc lắc đầu, không hiểu vì sao con sáo mỏ vàng này lại có nhiều oán khí như vậy, hầu như mỗi ngày… Không, mỗi ngày, mỗi buổi sáng, cậu đều bị lời mắng duyên dáng của nó làm cho tỉnh giấc.
Thù mới hận cũ đồng thời bộc phát, Bạch Cao Hưng nhịn rồi lại nhịn, nhưng rồi khi tới gần nó thì dùng tiếng chim hét lên: “Im đi!”
Lê Phổ lại một lần nữa bị công kích bởi giọng nói siêu lớn của bé vẹt nhà mình.
Anh chàng hít một hơi, tiếc là anh không hiểu Bạch Cao Hưng nói gì. Chỉ biết Đại Bạch vốn luôn ngoan ngoãn và ít nói, đột nhiên hét lên. Chắc gặp đồng loại nên hưng phấn? Anh đoán.
Vì vậy, sau đi vòng qua bụi cây, Lê Phổ để ý mà nhìn qua bên đó, tình cờ lại đυ.ng trúng ánh mắt của ông già đang nhìn qua.
“Ồ, là cậu à, chàng trai trẻ.”
Chờ Bạch Cao Hưng lấy lại tinh thần, Lê Phổ đã mang cậu đến ghế ngồi gần ông già đấy.
“Hai ngày nay thời tiết xấu quá, ầy, làm tay chân già yếu của lão đều đau nhức…”
“Gần đây trời mưa nhiều, ông là do…”
“Bệnh cũ ấy mà…”
Bạch Cao Hưng hoàn toàn không có hứng thú nghe hai người trò chuyện, trong mắt cậu đều là hình ảnh con sáo mỏ vàng đen nhánh trong l*иg sắt, mà trong mắt con sáo mỏ vàng đó cũng là ảnh ngược của cậu.
Một đen một trắng nhìn nhau một lúc, cuối cùng Bạch Cao Hưng nhịn không được xấu hổ, định phá vỡ bầu không khí im lặng này.
“Mẹ kiếp, sao mi bíp bíp làm cái bíp gì mà không bị bắt ở trong cái bíp này?” Nhưng rồi vẫn là con sáo mỏ vàng kia lên tiếng trước.
Đây chính là điều khiến cậu lo.
Bạch Cao Hưng cảm thấy trên trán mình sắp xuất hiện ba sọc đen, cậu dùng tiếng chim, nói: “Hâm mộ sao? Lêu lêu lêu!”
Không chỉ thế, cậu còn dang đôi cánh, đi tới đi lui trên vai Lê Phổ: "Tui còn đi được nữa, tui còn nhảy được nữa nè, tui còn nhảy cao được nữa cơ!”
Quả nhiên, con sáo mỏ vàng đó lập tức phát hỏa .
Nó tức tới muốn nổ tung, toàn thân lông đen đều dựng lên như gai: "Mi cái bíp bíp, khoe khoang cái bíp gì!? Ông đây sẽ gϊếŧ mi! Tao sẽ bíp bíp bíp!”
Con sáo mỏ vàng giống như một quả pháo đang cháy, dùng cái miệng màu vàng sữa hết mổ rồi cắn, móng vuốt còn đá lên tính đỉnh l*иg, nhưng trong mắt hai người là nó đang nhảy loạn vì sợ hãi. .
Ông già thấy vậy liền ngừng nói chuyện, đau lòng ôm lấy l*иg sắt: “Tiểu Quái, con làm sao vậy?”
Con sáo mỏ vàng tức tới mức thở hổn hển.
Bạch Cao Hưng nhìn mà hãi hùng khϊếp vía.
Cơn giận này còn lớn hơn khi cãi nhau với mấy con chim sẻ* kia luôn, sẽ không chết vì tức chứ?
*麻雀: chim sẻ. Chỗ câu này khá là, dịch chay là cơn này còn lớn so với chim sẽ sao, nên tui thêm từ cho nó dễ hiểu hơn nhá.
Lê Phổ cũng trầm tư nhìn về phía Bạch Cao Hưng: "Không lẽ bị Đại Bạch dọa?”
So với loài con sáo mỏ vàng có chiều dài dưới 30 cm, thì nhóc vẹt trắng này tính cả lông đuôi thì đã dài gần 40 cm, sự khác biệt về kích thước là vô cùng rõ ràng. Ngoài ra, vốn loài sáo mỏ vàng này cũng rất nhút nhát nên việc bị dọa là điều bình thường.
Ông già đau lòng muốn chết, giơ tay che chiếc l*иg lại.
Bạch Cao Hưng có chút hối hận, vất vả lắm mới tìm được người để nói chuyện, cậu muốn nói nhiều hơn, nhưng bây giờ lại không còn nữa rồi?
Không ngờ, ngay khi ông già giơ tay lên, con sáo mỏ vàng lập tức đứng trên bục tròn ở giữa l*иg, trở lại ngoan ngoãn như vừa không có gì xảy ra.
Bạch Cao Hưng: ???
Lê Phổ cũng có vẻ bối rối, sao đột nhiên lại bắt đầu nói chuyện bình thường lại rồi?
Ông già mỉm cười hiền lành, vỗ nhẹ vào l*иg: "Được rồi, được rồi, các ngươi cứ vui vẻ đi.”
Ông quay lại giải thích: “Tiểu Quái nhà ta mỗi khi không muốn về nhà đều ngâm thơ nói chuyện, nó rất thích ra ngoài chơi. Đại Bạch nhà cậu cũng vậy à? Mỗi ngày đều dính lấy cậu nhỉ, chắc là muốn ra ngoài chơi đấy.”
Lê Phổ đang định nói không, Đại Bạch ở nhà cũng rất ngoan, tương đối yên tĩnh, nhưng đột nhiên nhớ tới mấy câu than vãn mà vừa nghe được ở hầm ngầm.
Anh nghẹn một hồi mới thốt ra: “… Thì ra là vậy.”
Đây chắc chính là người thân của vẹt tui!