Editor & trans: Ngủ Mơ.
Beta: Yuu Nguyễn
Cậu không ngờ giọng mình lại có uy lực như vậy, Bạch Cao Hưng cảm thấy mình đang làm phiền mọi người, bèn co người lại thành một cục, cũng không vỗ cánh nữa, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lê Phổ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Bạch Cao Hưng vươn đầu ngó xung quanh, chỉ thấy bên trái này toàn là cây xanh của khu dân cư. Cậu thấy bên này không có gì thú vị bèn duỗi chân cố gắng leo từ vai trái sang vai phải của Lê Phổ, định nhìn xem mấy thứ trong công viên bên phải.
Kết quả chưa đi được hai bước liền cảm giác móng vuốt bị cái gì đó kéo lại, khiến cậu bị trượt chân, suýt thì quỳ xuống.
Cúi đầu định xem bị cái kéo, thì cậu thấy sợi dây xích bạc chói mắt đó.
“Đại Bạch, đừng lộn xộn.” Lê Phổ cảm giác được động tĩnh trên vai, dùng tay bảo vệ nó.
À, đúng rồi, giờ cậu là một bé vẹt hoàng yến nhỏ.
Bạch Cao Hưng vui vẻ tự trêu mình, sau đó cậu bèn điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục ngồi xổm trên vai trái của Lê Phổ.
Câụ không ngờ tới, lần này Lê Phổ không đi đến vị trí góc công viên lần trước, mà lại dẫn cậu xuống hầm để xe dưới lòng đất.
Quả không hổ là khu dân cư xa hoa, chỉ mới nhìn xơ qua thôi mà toàn thấy siêu xe, biển số nào là phát tài phát lộc, nào bình an mạnh khỏe, số nào cũng có.
Bạch Cao Hưng hưng phấn nhìn Lê Phổ đến gần một chiếc ô tô nội địa màu đen, trông nó vô cùng sang trọng và khiêm tốn. Anh mở cửa bước vào, khởi động xe rồi bật đèn trên trần xe.
Đây là đi siêu thị hay trung tâm mua sắm vậyyy? Nhưng có hình như mấy nơi đó không được phép mang thú cưng vào… Thật ra đi chợ cũng được! Dù Lê Phổ nhìn không giống kiểu người hay đi chợ, nhưng ai cấm ảnh đế là một người bình dân chứ?
Tuy nhiên, tưởng tượng của Bạch Cao Hưng vẫn quá đẹp.
Lê Phổ đặt cậu ngồi lên ghế phụ, sau đó anh chàng lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, mà không có hành động gì tiếp theo.
Làm gì vậy? Ổng làm gì vậyyy??
Bạch Cao Hưng không nhịn đựng được nữa, dùng móng vuốt giẫm lên phanh tay, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lê Phổ, gào to: "Ra, ngoài, chơiii”
Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của anh chàng, cậu liên tục nói đi nói lại: “Ra ngoài chơi! Ra ngoài chơi! Tui muốn ra ngoài chơi!”
Cậu sắp bị nghẹn điên mất!
“Anh không muốn ra ngoài chơi sao?”
Không có máy tính, không có di động, còn không thể bước nửa bước khỏi cửa:
"Tui siêu siêu muốn ra ngoài chơiii!”
Giọng nói có chút cứng nhắc như máy móc, đặc trưng của loài vẹt mang chút đờ đẫn vang lên âm u trong hầm để xe, mà giọng của bé vẹt nhà anh thì lại giống như của một đứa trẻ, nếu bây giờ thêm chút nhạc nền quái dị nữa thì có thể quay phim kinh dị được luôn.
Lê Phổ vừa định nói gì, thì liền nhìn thấy một cô gái trẻ đi ngang qua, cô gái này trông rất ý về hướng của anh, cứ không ngừng nhìn về phía này.
Là fans à? Lê Phổ chỉ suy đoán một chút, anh hạ hết cửa kính xe xuống. Ai ngờ khi người ta vừa nhìn thấy anh, thì ánh mắt run lên, sợ hãi bỏ chạy, vừa chạy vừa hét toáng lên: “Có ma á á á á!!”
Ma! Ma đâu!? Bạch Cao Hưng giật mình, vội vàng nhìn xung quanh.
“Đại Bạch, đừng quậy nữa nào.” Lê Phổ nhẹ nhàng vỗ đầu Bạch Cao Hưng, trong giọng nói tràn đầy cảm xúc bất đắc dĩ.
Có thể thấy được, cô gái đó đã nghe được giọng nói của Đại Bạch, nhưng khi thấy chỉ cơ mỗi anh, liền bị doạ chạy mất.
Bạch Cao Hưng cũng nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, lầu bầu mấy câu rồi im lặng lại.
Lê Phổ vẫn đang gõ chữ.
Dưới ánh đèn ấm áp, anh chàng cụp mắt nhìn xuống điện thoại, ngón tay thon dài vẫn gõ tin nhắn trên màn hình, không biết đang nhắn tin với ai mà nhiệt tình như vậy.
Ngày sau thì bên kia đã gọi video tới.
“Hellu~ lâu không gặp.” Trong điện thoại phát ra một giọng nói quen thuộc, Bạch Cao Hưng phải mất mấy giây mới nhớ ra người ta là ai.
Peter, bạn thân từ bé của Lê Phổ, là người đưa cậu đến nhà Lê Phổ.
Một chàng trai tóc vàng xuất hiện ở đầu bên kia cuộc gọi, hắn đang mặc một bộ quần áo vô cùng lòe loẹt, trò chuyện Lê Phổ vài câu, rồi hắn lại chuyển đề tài sang cậu: "Đại Bạch đâu rồi? Cậu để ở nhà rồi à?”
Lê Phổ xoay điện thoại qua cậu, Bạch Cao Hưng nhìn thấy khuôn mặt ngô ngố của mình hiện trên màn hình.
Cậu thận trọng đến gần, lại nghe thấy tiếng cười của Peter Vương: “Đại Bạch, nhóc khỏe không? Còn nhớ người đã mang nhóc đến chủ của nhóc không đấy!”
Bạch Cao Hưng nghĩ đến số hạt hướng dương mà mình đã ăn, với mấy miếng thức ăn ngon phải cố gắng lắm mới có được, lại nghĩ đến chiếc sô pha ấm áp, còn có con robot hút bụi vui nhộn kia nữa, liền nói: “ Còn nhớ chứ!”
Bên kia đột nhiên im lặng.
Bạch Cao Hưng cũng nhận ra mình nói sai, lập tức giả ngu: "À, được, được! Chào buổi sáng! Năm mới vui vẻ! Xin chào!”
Peter Vương sốc đến mức hét lên: “Oh my god! Cậu dạy được cho Đại Bạch nói nhiều vậy sao?”
Lê Phổ đáp: “Tôi không dạy, nhóc này tự học.”
Trong mắt Peter tràn đầy kinh ngạc: "Nhóc này thật thông minh… Đại Bạch, lại đây, thử nói hello đi nào? nhóc nói được không? Hello~”
Này nếu không nói được cái này, thì thật có lỗi với chuyên ngành ngôn ngữ của cậu rồi. Bạch Cao Hưng lộ ra ánh mắt vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, đứng thẳng lưng rồi thốt ra một giọng Anh đầy tiêu chuẩn: “Hello.”
Peter Vương nghẹn nửa ngày mới nói: “Vải!.”*
*Không tục đâu nhá
Lê Phổ nhướng mày.
Peter lập tức che miệng nói: "Đại bạch, nhóc đừng học cái này nữa.”
Sau đó hắn sợ hãi nhìn Bạch Cao Hưng.
Bạch Cao Hưng cũng rất lễ phép đáp lại: “Cảm ơn.” Nhất định sau này vẫn sẽ như vậy.
Sau đó, Bạch Cao Hưng câu được câu không nghe hai người trò chuyện, cậu biết được Peter hiện đang là một nhϊếp ảnh gia.
Trong thời gian này, hắn đang thăm dò ngành công nghiệp này ở quốc nội, những tác phẩm mang từ nước ngoài cũng tạo hắn có phần nổi tiếng, bây giờ hắn đang đảm nhận vị trí chụp hình cho vài tạp chí.
“Lần này tôi nhất định phải tự lực tự cường! Không thể để người nhà giúp đỡ nữa.” Thanh niên tóc vàng thốt ra lời thề son sắt.
“Chúc cậu thành công.” Lê Phổ nói thẳng: "Nếu họ không biết cậu đã quay lại.”
Peter vẻ mặt khổ sở nói: "Cho nên lần này trở lại, tôi đổi tên, mấy tác phẩm gần đây đều mang cái tên mới hết.”
Bạch Cao Hưng gần như đã hiểu, người nọ là một phú nhị đại, muốn thoát khỏi sự quản lí của người nhà, muốn dùng thực lực của chính mình để xông pha một lần.
Rất có lý tưởng nha.
Bạch Cao Hưng không tiếp tục nghe nữa, mà tập trung quan sát khuôn mặt của mình trong màn ảnh.
Khi ở nhà Lê Phổ, cậu không có nhiều cơ hội quan sát bản thân, phòng tắm có gương nhưng lúc nào cũng đóng kín nên không thể vào được, các vùng phản chiếu thì lại mờ.
Phải nói rằng đôi mắt nhỏ của các con vẹt khác thì trông tinh tế, nhưng đôi mắt to của cậu trông rất dễ thương.
Hơn nữa dáng người cậu lớn, cứ như cục bông trắng to và trên đầu có một chùm lông màu xám khác biệt, giống như một món đồ chơi nhồi bông.
Mỏ màu xám, móng vuốt cũng màu xám, cách phối màu khá đơn giản, cũng rất hài hòa.
Ngay khi Bạch Cao Hưng vô cùng hài lòng ngó ngó vẻ ngoài của mình, sự chú ý của Peter cũng bị cậu thu hút từ lúc nào.
“Ái chà…”
Thanh niên tóc vàng sờ cằm: "Tôi phát hiện Đại Bạch rất ăn ảnh đấy.”
Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, hai mắt sáng lên: "Sau này cho tôi mượn dùng nhóc này một chút, được chứ?”