Editor & trans: Ngủ Mơ
Vào sáng sớm, Bạch Cao Hưng bỗng bị đánh thức bởi những tiếng bước chân kỳ lạ
Phòng khách ồn ào, trong đó vang lên mấy tiếng nói chuyện lạ lẫm.
Bạch Cao Hưng ngái ngủ mở một mắt, liếc nhìn đồng hồ, chưa đến tám giờ.
Giờ này, Lê Phổ thường vẫn chưa về.
Vậy ngoài đó là ai?
Bạch Cao Hưng nghiêng nghiêng đầu, cậu vẫn còn nhập nhèn buồn ngủ, mấy giây sau thì miệng lại đi trước não, mở miệng hỏi: “Ai đấy?”
Động tĩnh bên ngoài đột nhiên biến mất.
Lúc này, Bạch Cao Hưng mới chợt bừng tỉnh, giờ cậu mới bắt đầu hối hận vì hành động liều lĩnh lúc nãy của mình.
Lỡ đâu bên ngoài đó là trộm thì sao… Nhưng, trong khu dân cư cao cấp mà ảnh đế dám ở mà cũng sẽ có trộm sao?
Cũng không phải không thể.
Bạch Cao Hưng vốn là người không thích nói từ “tuyệt đối”, huống chi cậu còn được trải qua cái loại chuyện như xuyên không nữa chứ, còn gì là không thể nữa chứ?
Vậy nếu chủ nhà không có nhà, một con chim ở ké như cậu có nên quản một chút hay không nhỉ?
Nghĩ vậy, Bạch Cao Hưng nhảy từ trên gậy đứng cho vẹt xuống*, đi tới cánh cửa khép hờ, nhẹ ho khan vài cái, nghĩ tới giọng nói của Lê Phổ rồi nói: “Ai ở ngoài đấy?”
*
Giọng nói trầm thấp ưu nhã, âm thanh không giống chính chủ, mà còn giống tới tám chín phần.
Kết quả là sau khi câu này vừa ra khỏi miệng câu, thì bên ngoài đột nhiên trở náo loạn.
“Không phải hồi nãy tụi mình đều thấy Lê tiên sinh vừa ra ngoài sao? Thế âm thanh bên trong là chuyện gì vậy?” - Đấy là một giọng nói khóc không ra nước mắt.
“Đừng... Đừng nói nữa, tui sợ ma lắm!”
“Hai người toàn đoán mò thôi, biết đâu đó là tiếng chuông điện thoại của Lê tiên sinh thì sao?”
“Không, không thể nào? Tui không nghĩ anh ý còn tự luyến đến thế ...”
Bạch Cao Hưng nghe vậy liền buồn bực, có tận ba người? Nhóm ăn trộm à? Hay vừa mới đến thêm?
“Không bằng… Tụi mình vào xem thử đi?” Người đầu tiên nói.
Bạch Cao Hưng nhanh chóng khụ một tiếng: “Không được tôi cho phép các người không thể vào.”
“Má ơi!” Bên ngoài càng hỗn loạn hơn.
Thời điểm mà Lê Phổ vừa trở về, liền thấy ba người giúp việc anh thuê mỗi tuần đến một lần đang tụ thành một cục run bần bật.
Anh nhìn mấy nội thất mới toanh ở xung quanh, không nhận ra có thứ gì bất thường bèn hỏi: “ Xảy ra chuyện gì à?”
Nào ngờ, ba người này vừa nghe được giọng nói của anh, vẻ mặt càng trở nên sợ hãi, cả người càng run mạnh hơn.
Rốt cuộc vẫn có người lấy hết can đảm đứng ra nói: “Anh Lê, chúng tui nghe được giọng của anh phát ra từ phòng ngủ.”
Ngay cả Lê Phổ, người thường xuyên đọc kịch bản, cũng không thể hiểu được biểu cảm này, trong mắt lóe lên chút hoài nghi, ánh mắt vì ngược sáng mà trở nên u tối hơn: “Giọng tôi từ trong phòng ngủ?”
Trong mắt ba người họ, vẻ mặt này của anh là tính gϊếŧ người diệt khẩu!
Ba người đó từng xem qua một bộ phim kinh dị bị giới hạn độ tuổi của ảnh đế, bắt đầu khóc không ra nước mắt. May là trong đó còn có một người can đảm nhất, người đó chỉ vào phòng ngủ, lại khẳng định một lần nữa:
“ Nó y hệt giọng của anh luôn, cực giống! Y đúc luôn! Trong phòng đấy ạ!
Hoảng tới mức lỗi chức năng ngôn ngữ luôn.
Lê Phổ nhìn theo hướng người đó chỉ, giây sau liền hiểu rõ.
Đúng lúc đó, bên trong truyền ra một giọng nói: “Nếu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lê Phổ mỉm cười, dưới ánh nhìn chăm chú của bọn họ tới cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bên trong là một bé vẹt lớn trông y hệt một quả cầu trắng tinh, đang lầu bầu oán giận, không rõ đang nói gì.
Có lẽ do anh đẩy cửa vào, không may va trúng nhóc chăng? Móng vuốt quẹt trên sàn phát ra những âm thanh lộn xộn, chắc do nhóc lùi ra xa hơn.
Bạch Cao Hưng không ngờ lại có người đột nhiên đẩy cửa vào, cậu đang giả làm Lê Phổ dọa báo cảnh sát, không phòng bị nên sau đó bị cửa đập vào mỏ.
Là ai!!?
Bạch Cao Hưng xù lông ngẩng đầu nhìn, vừa thấy Lê Phổ lại nhìn không được mà xì hơi một cái.
Vừa rồi, không lẽ bị ổng nghe hết rồi chứ!? Cậu khô khan nghĩ.
“Đại Bạch.”
Giọng anh chàng tao nhã như đàn violin, giọng điệu cũng mượt so với những gì cậu bắt chước, hơn rõ nhau về mặt thính giác luôn, Bạch Cao Hưng lại vô cớ cảm thấy sắp chết đến nơi rồi.
“... Đây là vẹt tôi nuôi, Đại Bạch.”
Đợi sau khi rót cho mỗi người một tách trà để an ủi linh hồn nhỏ bé, Lê Phổ mới giới thiệu với họ, bé vẹt bự đang đậu trên vai anh.
Ba người thụ sủng nhược kinh nhận lấy chén trà, một người trong đó lẩm bẩm:
“Bảo sao mà vừa vào nhà đã thấy l*иg chim, mà mãi lại không thấy con chim nào cả?”
Chiếc l*иg vàng được gắn vào tường phòng khách thật sự rất bắt mắt, nó quá lòe loẹt, còn khá nhiều vỏ hạt hướng dương bên trong, chứng tỏ từ có một nhóc thú cưng từng ở trong đó.
Ba người đã ký hợp đồng 1 năm với Lê Phổ, trong mấy tháng đầu, họ chỉ thấy những con cá hung hăng trong bể cá. Đây là lần đầu tiên thấy một l*иg chim, nhưng khi phát hiện ra không có dấu hiệu hoặc tiếng kêu của chim trong nhà, họ còn nghĩ rằng con chim tội nghiệp này có thể đã bị ảnh đế Lê… chăm chết.
Bạch Cao Hưng cũng đang đánh giá vẻ mặt thay đổi liên tục của ba người, thấy trên đồng phục của họ có dòng chữ “Little Bee Housekeeping*”, cuối cùng cũng hiểu tại sao trước đây lại thấy ít khi Lê Phổ vệ sinh nhà cửa.
*Dịch vụ dọn nhà bé ong nhỏ, nhưng nó hơi dài nên dùng tiếng anh luôn.
Sau một lúc lâu thì mới có người phá vỡ bầu không khí xấu hổ, cười cười hỏi: “Vẹt nhà ngài nuôi thuộc loại gì vậy? Trông vừa to vừa đẹp.”
Mấy câu này không không phải là mấy lời nhịn nhọt, mà vì bé vẹt trên vai anh, lông vừa trắng vừa mượt, đôi mắt lại to tròn sáng ngời như những viên trân châu đen, thêm với cái mào xõa tung cùng dáng người bông bông tròn trịa, mười phần dễ thương, rất chọc người khác yêu thích.
Nghe câu nói đó, hai người còn lại cũng cẩn thận nhìn cục lông trên vai Lê Phổ, lộ ra vẻ mặt tán thành.
Lê Phổ lông mày hơi dịu xuống, giơ tay vuốt mao trên đầu Bạch Cao Hưng: “Vẹt Moluccan Cockatoo , màu này tương đối hiếm.”
*Không thấy Vẹt Palm trắng là một biến thể hiếm gặp của loài vẹt này, được xem như bạch tạng.
Bạch Cao Hưng run run lông, lễ phép chào hỏi: “Xin chào ~”. Vừa nói xong liền nhận được ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Dù được khen là đáng yêu không phải ngầu, nhưng làm tròn thì vẫn giống nhau thôi.
Bạch Cao Hưng cũng từng nhìn thấy hình ảnh của loài Vẹt Cockatoo trong sổ tay chăn nuôi của Lê Phổ, hầu hết đều có màu sắc rất tươi sáng, giống như mấy chiếc lá của mùa thu và mùa xuân đan xen vào nhau, còn như cậu thì là loại bạch tạng.
Hơn nữa cậu là mắt đen, quý hơn mắt đỏ.
Bạch Cao Hưng cảm khái mình khá có giá trị, lúc lấy lại tinh thần thì Lê Phổ đã đeo vòng chân vào chân cậu, chào ba người rồi dắt cậu ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Lê Phổ chủ động đưa cậu đi chơi.
Bạch Cao Hưng không kìm được quay đầu nhìn lại, buổi sáng tòa chung cư được bao phủ bởi ánh nắng ấm áp, nhìn thoáng qua có thể thấy cửa sổ sát đất của nhà mình.
Nhớ lại lần trước cậu lén đi theo Lê Phổ xuống, tất nhiên còn nhớ ổng đã lộ ra một bộ mặt rất khó coi, khi đó cậu còn tưởng cả đời này sẽ bị Lê Phổ nhốt trong nhà.
“Đi siêu thị hả? Đi công viên hả? Wao- Thời tiết thật đẹp! Ra ngoài kia chơi đi!!”
Bạch Cao Hưng vỗ vỗ cánh, hoạt động gân cốt, giọng nói đặc trưng thuộc về vẹt ồn ào vang cạch bên tai, cắt đứt sự thanh tịnh của buổi sáng.
Nạn nhân gần nhất nhắm mắt lại, thậm chí còn phải đưa tay lên bịt tai.
“Đại Bạch. Im lặng.”
Tui sai rồi.