Sau Khi Xuyên Thành Bé Vẹt Nhà Ảnh Đế, Tui Bỗng Trở Nên Nổi Tiếng

chương 11-1

Editor & trans: Ngủ Mơ

Beta: Yuu Nguyễn

Trong chương này có một đoạn hài cần giải thích ngay cho các bạn đọc, tránh cho không hiểu mà cảm thấy kỳ.

Một đêm trôi qua, Bạch Cao Hưng ngủ rất không ngon.

Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa, Bạch Cao mới uể oải mở mắt.

Anh chàng trên giường đã thức dậy cách đây năm phút, bấy giờ đã quần áo và đang dọn giường, bộ quần áo bó sát tôn lên tấm lưng vừa rộng vừa thẳng của đối phương cùng vòng eo săn chắc mượt mà, quả là một khung cảnh đẹp trai...

Thật kì quái!

Cậu không nên ngủ trong phòng này.

Quả nhiên không có chuyện tào lao như vị tổng tài bá đạo nào đó vừa nuôi chim hoàng yến liền chữa khỏi mọi bệnh tật.

Cái vị tổng tài này chính là thủ phạm khiến chim hoàng yến ông đây không thể ngủ một đêm ngon giấc được đấy!!

Mọi chuyện rất đơn giản, hôm qua “tổng tài” tắt đèn lúc 9 giờ mà cựa quậy mãi đến 1 giờ mới ngủ, làm cậu bị làm phiền nên mất ngủ.

Cậu đã nhìn thấy Lê Phổ lăn qua lăn lại trên giường như đang lăn bột... Ga giường bị ổng lăn đến mức nhàu nhĩ, nhăn nheo rất tội nghiệp, giường cũng phát ra tiếng cọt cà cọt kẹt vô cùng đáng thương.

Đương nhiên, nửa phần sau đều do cậu dù biện pháp nhân hóa để tưởng tượng ra, dù sao nội thất trong nhà ảnh đế đều là chất lượng vô cùng tốt, sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy.

Bạch Cao Hưng ngáp một cái dài, chăm chú nhìn Lê Phổ đi qua mở rèm, sau đó lại ngáp thêm một cái rồi cắm đầu vào bát thức ăn.

Lê Phổ đã nhận ra tinh thần của bé vẹt nhà mình bây giờ không được tốt lắm, nhưng sau khi anh thấy Đại Bạch vùi đầu vào bát thức ăn hồi lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, anh liền mất bình tĩnh.

“Đại Bạch!! Đại Bạch!?”

Bạch Cao Hưng: Khò …khò…

Bạch Cao Hưng chỉ định nhắm mắt ăn cơm một chút, ai ngờ lại ngủ thϊếp đi, trong lúc mơ màng chợt cảm giác như có người buộc dây thừng vào đầu mình rồi kéo lên, giãy giụa một hồi liền bật thốt:

“Làm gì vậy hả?!”

Vừa mở mắt ra, liền nhận ra đó là Lê Phổ đang cầm mào cậu nhẹ nhàng nâng lên.

Anh chàng trước mặt rõ ràng vừa thở phào nhẹ nhõm, rồi mới buông tay ra.

Nhờ phúc của anh mà bây giờ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo.

Bạch Cao Hưng lắc lắc mớ lông trên đầu, giờ đây đó là tóc của cậu, sau đó lại trầm ngâm suy nghĩ về việc sau khi ăn bữa sáng thì sẽ đi ngủ.

Lê Phổ nhìn cậu hồi lâu, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

“Nếu ổng là người lắm chuyện thì tốt rồi.”

Bạch Cao Hưng lẩm bẩm trong miệng.

Lê Phổ rất ít nói, giống như anh có thể tự mình giải quyết mọi việc. Nhược điểm duy nhất là khó giao tiếp, suy cho cùng thì mỗi khi nói chuyện với anh sẽ khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Cho nên, dù anh giả giọng một cô gái rồi nói: “Mẹ yêu con nhiều lắm lun á” thì bầu không khí cũng sẽ không cứng ngắc như bây giờ.

Nhưng mà cảnh đó có chút đáng sợ, Bạch Cao Hưng bị tưởng tượng của mình dọa tới mùa rùng mình, nổi da gà.

Bây giờ đã là 6 giờ 5 phút sáng.

Như mọi ngày, Lê Phổ định đi ra ngoài.

Bạch Cao Hưng vừa nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh, lập tức nuốt xuống miệng đồ ăn cuối, nhanh chóng bay tới tủ giày ở cửa phòng khách.

Cậu đang chờ đợi, đợi thời cơ chín mùi để bay ra ngoài chơi.

Đúng như dự đoán, Lê Phổ lấy đồ nhưng không hề để ý tới cậu đậu trên tủ. Anh chàng khoác áo rồi đi ra cửa, cậu nắm chắc cơ hội, vào chớp mắt quần áo của anh phát ra mấy tiếng sột soạt, cậu liền bám chặt vào chiếc áo khoác ấy.

Bấy giờ, Bạch Cao Hưng đang rất lo lắng, không như giống vẹt Budgerigar mà cậu từng nuôi khi còn là người, mấy con vẹt đó luôn dùng cách này để tẩu thoát. Loài vẹt lớn như cậu, cân nặng của giống vẹt này không thể so sánh với giống vẹt nhỏ đó được. Nên nếu cậu bám vô như vậy rất dễ bị phát hiện.

May thay, Lê Phổ hình như đang không để ý cậu.

Cậu đã cố tình bám trong vùng điểm mù đằng sau, yên lặng giữ nguyên tư thế đó. Biểu cảm của Lê Phổ cũng không thay đổi như đã nhận ra, anh mở cửa rồi đi ra ngoài.

Lúc cánh cửa vừa được mở ra, dường như cậu đã cảm nhận được mùi của tự do.

Tuyệt vời!!!

Bạch Cao Hưng ước chi mình có thể dang đôi cánh bay trong hành lang ngay bây giờ. Khoảng thời gian cậu bị nhốt nhà của Lê Phổ đã vợt phá kỷ lục ở nhà của cậu, giờ cậu không thể nhịn được nữa rồi!

Cuối cùng cậu cũng có thể hít thở bầu không khí mới rồiii!

‘Chỉ cần Lê Phổ không phát hiện ra cậu…’ Bạch Cao Hưng thầm nghĩ: ‘...Thì xui nhất là ngồi xe kéo* đi một vòng rồi về, ít nhất là đỡ chán hơn ở nhà.’

*Xe kéo ở đấy ý chỉ Lê Phổ. Vì Đại Bạch đang bám trên áo khoác ổng, để ông ‘kéo’ đi.

Đúng là Lê Phổ không nhận ra có chuyện gì bất thường thật.

Anh quen đường đi vào thang máy xuống tầng trệt rồi đi ra công viên trong khu sinh hoạt chung.

Giờ này còn khá sớm nên có rất ít người, dọc đường di chỉ có mỗi anh, nhưng anh có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, khi chạy xong thì sẽ đi mua mấy thứ mình cần không thì sẽ về nhà.

Lê Phổ đã đến chỗ yêu thích của mình, đấy là một bồn hoa khổng lồ.

Bất kể thân phận như thế nào, thì hầu như mấy người sống ở đây đều có chút tài sản và sẽ không làm phiền lẫn nhau.

Trong khi những người trẻ tuổi thường đến phòng gym, thì người lớn tuổi lại hay đi bộ dọc theo những con đường trong công viên. Ngoài ra, đằng xa phía trong đó, còn có vài thiết bị tập thể dục ngoài, còn có thể thấy vài sân bóng rổ, sân cầu lông.

Nên khi đột nhiên có người nói chuyện với anh, Lê Phổ đã rất bất ngờ.

“Chà, chàng trai trẻ, phải công nhận con đại bàng nhỏ này được cậu chăm không tệ ha, sao cậu không để nó bay vài vòng đi.” Đó là một ông già tóc bạc trắng đang mặc bộ đồ thể thao, mỉm cười nói.

... Đại bàng?

Có lẽ nhận ra sự bối rối của Lê Phổ, ông già ấu nâng cằm nói: “Đấy, nó đang đứng trên vai cậu đó.”

Lê Phổ chậm rãi quay đầu lại.

Lúc đó Bạch Cao Hưng đang tận hưởng làn gió đầu hè đầy ấm áp, vừa quay đầu lại thì thấy một ông già đang nhìn chằm chằm mình, giống như vừa thấy một chuyện gì đó rất thú vị.

Sau đó, cậu liền thấy ánh mắt kinh ngạc của Lê Phổ.

“Phành phạch phành phạch ...”

Thấy đôi cánh trắng rực rỡ đập liên tục, và rồi ra khỏi tầm nhìn của anh, lúc đó nhịp tim Lê Phổ gần như đã ngừng đập, sợ bé vẹt trên người mình sẽ bay đi mất.

Rốt cuộc là từ bao giờ mà…?

Trong nháy mắt đó, anh đã tự hỏi rằng: ‘Mình có nên dùng tay bắt lấy nhóc đó không? Hay mình nên cầu mong Đại Bạch không bay mà chỉ đập cánh thôi, hi vọng là vậy … Mình phải nhanh chóng mang nhóc về !

Nghĩ đến đây, Lê Phổ đã vô thức vươn tay ra, nhưng phản ứng của con người nào nhanh bằng chim. Khi mà anh chỉ vừa phản ứng trong vô thức, liền cảm thấy bên vai đã nhẹ đi, bé vẹt trắng như tuyết đã nhảy khỏi vai anh, chớp mắt đã bay quá tầm với của anh.

Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu xuyên qua kẽ lá có chút chói mắt, nhưng Lê Phổ chỉ cau mày, anh không dám thả lỏng mà nhìn chằm chằm vào chấm trắng tinh đang bay ấy.

Nếu nhóc đó bay mất...

*Mình xin lỗi nếu bạn nào không hài lòng việc mình chú thích giữa chừng nha, sợ có bạn nào không hiểu thôi.