Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Bạch Cao Hưng yên lặng lùi ra sau vài bước, cúi đầu nhìn xuống ngực mình.
Chỗ bị nhổ trọc trước kia đã mọc ra mấy cái lông mới, mỗi cái cứ như một cây kim. Đợi tới lúc chúng dài ra thì sẽ hoàn toàn bung nở ra, khi đó cậu sẽ không còn chịu đựng việc ngày cũng bị lộ ngực nữa.
“Đại Bạch, lại đây.” Không biết từ khi nào đã xuất hiện một khối màu vàng nhạt trong tay Lê Phổ, còn tỏa ra mùi thơm quyến rũ.
Bạch Cao Hưng hít hít ngửi ngửi, phát hiện đó là táo sau một lúc ngạc nhiên liền nhanh chóng bay tới, bấu lấy cổ tay đối phương.
Dường như cậu nghe được anh chàng nhẹ kêu một tiếng, liền mất tự nhiên mà nới lỏng móng vuốt, sau đó lại lập tức bị quả táo quyến rũ.
Nếu chủ không thích ăn trái cây thì thú cưng sẽ hiếm khi được ăn. Bạch Cao Hưng nhớ đến đĩa trái cây vẫn luôn ở trong trạng thái trống rỗng trên bàn mấy ngày nay, vừa nhai táo vừa suy nghĩ.
Hồi sau, cậu lại trực tiếp dùng vuốt nắm lấy miếng táo, cắn hai ba cái liền nhét hết chúng vào trong miệng.
Sau đó cậu lại nhìn chằm chằm vào anh chàng.
“… Hết rồi.” Lê Phổ có chút ngạc nhiên, xòe bàn tay ra hiệu mình thật sự đã hết táo rồi.
Bạch Cao Hưng nhìn thấy một đống vỏ táo trong thùng rác, chắc sáng nay, sau khi anh thức dậy đã đi mua và gọt vỏ trước khi cậu thức dậy, về phần tại sao chỉ có một miếng nhỏ như vậy thì…
Nhưng cậu vẫn đi vòng quanh anh chàng, sau khi chắc chắn anh thật sự không còn gì mới bỏ cuộc, cái mào vô thức rủ xuống.
Bạch Cao Hưng đang thất vọng thì nghe thấy Lê Phổ cười khẽ.
"Ngày mai tôi sẽ lại gọt cho nhóc một quả nữa.”
Ủa? Cậu biểu hiện rõ vậy á?
Lê Phổ nhìn thoáng qua phòng bếp, trên mạng có nói vẹt thích ăn trái cây nên hôm nay anh đi mua một ít. Nhưng anh đắn đo không biết nên cho nhóc đó ăn bao nhiêu, sợ nếu cho nhóc ăn quá nhiều thì Đại Bạch nhà ăn sẽ bị tiêu chảy, vì vậy nên anh đã cho ăn thử một miếng trước.
Xem ra hiệu quả cũng không tệ.
Nghĩ đến đây, anh đưa tay vuốt ve cái mào mềm mại như bông, thầm nghĩ điều này chắc sẽ khiến Đại Bạch không còn phớt lờ mình nữa, nhỉ?
Còn về mấy lời nói đó…
Đôi mắt Lê Phổ hơi tối lại, một số người nhiệt tình trên mạng đã giải thích, rằng là do chấn thương tâm lý trong quá khứ. Loài vẹt Moluccan Cockatoo là một loài rất thông minh, đôi khi chúng có thể nhớ những từ dù chỉ mới nghe qua một lần.
Kỷ lục cao nhất là chúng có thể nhớ ba từ liên tiếp, nói các câu khác nhau trong mười phút mà không dừng lại. Nhưng chính vì trí thông minh cao hơn những giống khác cùng loài nên chúng càng dễ bị tổn thương hơn.
Những lời đó có lẽ đã được học từ chủ trước …
Từ nội dung của những lời đó, có thể đoán được hoàn cảnh gia đình chủ cũ của Đại Bạch rất không tốt, Lê Phổ càng cảm thấy việc giữ Đại Bạch là lựa chọn đúng đắn nhất của mình, cho dù sau này bận rộn công việc anh cũng sẽ không bỏ rơi nhóc đó , càng không bỏ mặc nhóc rơi vào trạng thái như trước đây.
…
Bạch Cao Hưng hiểu rõ kế hoạch tự thú của mình đã thất bại.
Có lẽ do biểu hiện ngu ngốc của cậu khi ăn táo… Nhưng dù sao đi nữa, cậu vẫn cảm thấy Lê Phổ sẽ không tin cậu là người.
Dù sao cậu là vẹt chứ không phải một con chó.
Bởi vẹt nói chuyện là bình thường, còn chó biết nói… có thể sẽ trở thành tin tức đầu đề nóng nhất, sáng nhất đêm ấy.
Trừ khi cậu có thể biến thành người.
Bạch Cao Hưng đứng trước phòng Lê Phổ phát ngốc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đem cái kế hoạch vừa đánh đã thua này chôn trong bụng. Ầy, sao cậu cảm thấy có chút mất mặt vậy trời? Sau đó cậu vui vẻ bay đến cạnh cửa sổ trong phòng ngủ.
Dù không được Lê Phổ thừa nhận thân phận con người của mình, nhưng đổi lại cậu được tự do ra vào nhiều chỗ hơn.
Không uổng công mấy ngày nay cậu sống vừa kỷ luật vừa tự chủ, không tùy tiện đi bậy ở đâu, lông rụng thì tự mình ngậm về l*иg hoặc vứt vào thùng rác.
Bạch Cao Hưng sử dụng kỹ năng bay mà cậu cực khổ tập luyện mấy ngày nay để bay lên giá đỡ, cuối cùng dang rộng đôi cánh và thực hiện một cú phanh đầy tao nhã.
Phòng ngủ của Lê Phổ cũng có ban công khá rộng, bên cạnh có giá sách và ghế sô pha thoạt nhìn rất mềm mại thoải mái. Ánh sáng ấm áp nhàn nhạt chiếu xuống, thậm chí còn đẹp không kém ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ.
Giá đỡ của cậu được đặt cách giường không xa, có chén thức ăn và chén nước kẹp hai bên giá, bên dưới còn chu đáo đặt một thùng rác.
“…”
Bạch Cao Hưng im lặng cúi đầu, sau đó cậu nhìn sang Lê Phổ.
Lê Phổ lúc này đã nằm lên giường, nhưng không tắt đèn đi ngủ ngay mà tựa vào gối, lật xem kịch bản. Ánh sáng trắng nhạt chiếu lên tờ giấy chứa đầy những chữ viết khác nhau, bóng tối khiến đôi lông mày tuấn tú của anh trở nên góc cạnh hơn. Những ngón tay thon dài của anh còn cầm bút, tạo ra hiệu ứng khung cảnh của một tác phẩm nghệ thuật.
Thật là một người có tâm với nghề mà.
Bạch Cao Hưng không ngừng cảm thán.
Căn phòng rất yên tĩnh, những tiếng lật kịch bản của Lê Phổ rất rõ ràng, đầu bút không ngừng lướt trên trang giấy, viết ra suy nghĩ của chính mình, Bạch Cao Hưng trong lòng có chút ngứa ngáy.
Tối nay không thể xem TV, vậy thì cậu đọc sách cũng không quá phận đi?
Cậu dang rộng đôi cánh bay qua, đậu vững trên tủ đầu giường.
“Đại Bạch?” Lê Phổ nghe được tiếng vỗ cánh, vừa quay đầu liền thấy bé vẹt lớn trắng như tuyết đang tròn xoe mắt nhìn mình.
Bạch Cao Hưng không phát ra âm thanh, ngập ngừng tiến lên vài bước, ánh mắt luôn rơi vào kịch bản của Lê Phổ.
Trên đó có một dòng viết bằng bút: “Ta thề, dù có chết thì cũng sẽ minh oan cho hoàng đế.”
Kịch bản cổ trang à?
Bạch Cao Hưng không có hứng thú, nhưng vẫn tiếp tục đọc, tiếp theo là mấy lời thoại của các thái giám và phi tần, ê a ê a bla bla , lảm nha lảm nhảm, rất ức chế.
Nhưng chưa để cậu đọc hết trang thì đã bị Lê Phổ vươn tay gãi mũi: “Đi ngủ, ngủ ngon.”
“Cạch”, đèn tắt.
Bóng tối đột ngột khiến đồng tử của Bạch Cao Hưng giãn ra, thậm chí còn có chút hoảng sợ.
Cậu chưa từng ngủ sớm như vậy từ hồi đi tiểu học nhá!
Giờ cậu lén chạy ra xem TV còn kịp không???