Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Lúc cậu nói ra lời này, Lê Phổ đang đứng trước bể cá để cho cá ăn.
Đám cá này đã mấy ngày không được cho ăn, khi thấy thức ăn nổi trên mặt nước thì liền bất ngờ nhảy bật lên, những con cá có màu sắc tươi sáng nhảy trên mặt nước tạo thành những âm thanh âm không nhỏ.
Mà Lê Phổ đang cầm hộp thức ăn cho cá, im lặng đứng tại chỗ.
Bạch Cao Hưng ngước đầu quan sát phản ứng của anh, khác với tưởng tượng của cậu, không hề có sợ hãi hay hưng phấn, Lê Phổ lại không có biểu cảm gì, cứ như hồi nãy cậu chỉ mới nói “Xin chào” vậy.
Không, còn có khi ổng bị dọa đến choáng váng rồi, dù sao chuyện này cũng vượt quá sức tưởng tượng của con người rồi.
Bạch Cao Hưng sắp xếp lại lời nói, có chút căng thẳng và bất an: “Đừng sợ. Thật ra, tôi cũng chỉ là một con người như anh thôi.”
Phản ứng tiếp theo của Lê Phổ còn kỳ lạ hơn, anh rắc thêm một ít thức ăn vào bể cá, sau đó đóng nắp lại rồi đi thẳng đến ghế sô pha.
Và sau đó anh móc ra được cái điều khiển của TV ra khỏi khe ghế.
Bạch Cao Hưng khó hiểu nhìn Lê Phổ, bộ ổng định xem TV để bình tĩnh lại sao?
Lúc này, giữa phòng khách anh chàng bình tĩnh nhìn TV, trầm ngâm suy nghĩ một vấn đề.
‘Bữa nào đó… Mình có nên dẹp cái TV này không?’
Lê Phổ mở TV lên, trên màn hình quả nhiên là bộ phim truyền hình có nội dung về một con mèo có thể biến thành người mà anh đã đóng vào năm ngoái, dù sao những gì Đại Bạch đã nói, gốc của chúng đều từng lời thoại của anh, anh sẽ không nhầm đâu.
Việc này đã được giải quyết.
Qua một hồi vẫn không có động tĩnh, Bạch Cao Hưng tưởng rằng Lê Phổ bị dọa sợ, định nói thêm mấy câu an ủi, liền thấy đôi mắt đen láy đấy chợt chuyển qua nhìn mình:
“Cũng khá thông minh.”
Sau đó, đối phương duỗi ra một ngón tay thon dài, nhẹ nhàng gõ lên mỏ cậu.
"Sau này bớt xem TV lại.”
Bạch Cao Hưng chết lặng trước mấy lời nói cứ như đang âu yếm nhau này.
Không, thú cưng của ổng là người mà ổng không sợ sao? Bộ ổng biếи ŧɦái à??
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm Lê Phổ, muốn tìm kiếm một chút hoảng sợ trên mặt anh, đáng tiếc là không có. Cậu nhìn Lê Phổ bấm bấm điều khiển mấy lần, đột nhiên âm thanh của một bộ phim truyền hình vàng lên, tiếp theo là một nam diễn viên nói:
“Thật ra tôi không phải là con người ……”
Sao câu này nghe quen quen thế nhỉ?
Bạch Cao Hưng ngơ ngác quay đầu lại, nghi hoặc nhìn anh chàng trên màn hình sau khi nói những lời này liền biến thành một con mèo.
Ơ…Ơ..!
Câu này còn có bản gốc sao! Còn là lời thoại của ổng nữa chứ!?
Bạch Cao Hưng không thể tin nổi nhìn Lê Phổ.
Đối phương cũng đang chăm chú nhìn cậu, giống như muốn nói “Để tôi xem nhóc còn học được gì nữa không?”.
Mí mắt Bạch Cao Hưng giật giật, cậu khó có thể hiểu được mạch não của Lê Phổ, dù sao bé vẹt nhà ai có thể nói chuyện lưu loát còn phát âm tốt như vậy, tiêu chuẩn đã như vậy giờ còn phải học mấy câu này?
Không có thể!
Bạch Cao Hưng nghiến mỏ, cậu đã phát ghét cuộc sống phải yên lặng như này rồi. Trước đây, bình thường cậu vốn không phải là người nói ít, có thể nhịn nhiều ngày như vậy đã vượt qua cực hạn rồi. Thay vì an an phận phận giả làm một con chim, cậu có thể tiết lộ danh tính của mình để giành được quyền tự do ngôn luận.
Tất nhiên, quan trọng là cậu đã hiểu được tính cách của Lê Phổ.
Trong khoảng thời gian này, cậu đại khái hiểu được tính cách của Lê Phổ, anh không phải là kẻ trục lợi không có điểm mấu chốt, cũng không phải là một kẻ miệng lỏng, sơ hở liền nói bí mật cho người khác. Nếu đã vậy rồi thì cậu cũng không có áp lực gì, thậm chí còn có thể giúp cậu chia sẻ áp lực.
Vì vậy, trong mười phút tiếp theo, phòng khách vang lên:
“Tui muốn ăn đồ ăn ngon?”
“Mỗi ngày đi ra ngoài phải mang tui theo!”
“Tui cũng muốn ngủ trên giường lớn”
“Tui còn muốn chơi di động và máy tính!”
“Đừng tra tấn tui nữa, tui vô tội!!!”
“Tôi không thể ở trong ngôi nhà này thêm một ngày nào nữa!!!!!”
Hàng loạt lời phàn nàn, phản đối, thậm chí nó còn khiến con chim vô danh ở tầng dưới bắt đầu kêu theo.
Lê Phổ im lặng nghe hết, giờ anh như suy tư điều gì.
Bạch Cao Hưng càng nói càng nhỏ, thậm chí phải há miệng thở dốc mấy lần.
Cậu có hơi mệt.
Cuối cùng, Lê Phổ cũng đi tới chỗ cậu, Bạch Cao Hưng mặt đầy mong đợi.
Anh chàng đưa tay vuốt phẳng đám lông tơ trên đầu cậu.
Bạch Cao Hưng âu sầu rúc thành một cục, thôi được rồi, ổng hoàn toàn không tin cậu.
Cậu hối hận rồi, sao lại tạo cho Lê Phổ ấn tượng là: “Mọi thứ cậu nói đều học được từ TV!”
Lê Phổ lại nhẹ nhàng chạm vào đầu bé vẹt, anh không hiểu vì sao hồi nãy Đại Bạch còn hưng phấn sao lại ủ rũ rồi, sau một hồi trầm ngâm một hồi ngắn ngủi, trong mắt anh lại xuất hiện một tia thương hại nhàn nhạt.
… Này này , nhìn kiểu đó là sao đấy? Tui không có bị bệnh đâu nhá!!