Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Bạch Cao Hưng choáng váng trước hiệu ứng đặc biệt của phim.
Cậu hoàn toàn không nghĩ tới Lê Phổ lại đi đóng một bộ phim đô thị giả tưởng, vậy mà nội dung này lại phù hợp với anh một cách khó hiểu…
Có lẽ nó liên quan gì đó đến sự kiện ở hiện thật mà Lê Phổ hiện đang trải qua, ví dụ như bé vẹt nhà anh là một người xuyên không.
Bởi vì do Lê Phổ diễn nên Bạch Cao Hưng chỉ định dừng lại xem tí, nào ngờ lại dần dần mê mẩn, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu nhanh chóng dùng mỏ chọc vào nút tắt của điều khiển, nhảy xuống sô pha đi về phía trước.
Một giây trước khi tắt TV, tình tiết trên màn hình là cảnh anh chàng tiết lộ thân phận, anh cụp mắt xuống nói:
“ Thật ra, tôi không phải là con người…”
Lê Phổ bước vào cửa, đặt chìa khóa và túi trong tay lên bàn cạnh bể cá, sau đó tháo khẩu trang và kính rồi treo lên giá treo đồ trên bức tường cạnh đó.
Bạch Cao Hưng tò mò bay lên bàn, muốn dòm xem trong túi có gì. Nhưng chưa để cậu kịp mở ra, thì Lê Phổ lại cầm túi lên, đi thẳng một mạch về phòng ngủ.
Thần thần bí bí.
Bạch Cao Hưng chợt nhớ tới bộ phim truyền hình vừa xem.
Chắc chắn trong túi không phải là mấy sản phẩm chăm sóc sức khỏe, vì cậu ngửi thấy rõ mùi thuốc sát trùng trên người Lê Phổ .
Thấy Lê Phổ rẽ vào phòng ngủ, Bạch Cao Hưng lập tức phành phạch vỗ cánh đuổi theo. Cứ tưởng rằng cửa vẫn sẽ đóng như trước, nhưng không ngờ lần này cửa phòng ngủ lại chưa đóng, bên trong còn vang lên mấy tiếng thay quần áo.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy phòng ngủ của Lê Phổ, Bạch Cao Hưng hơi bất ngờ, cậu không trực tiếp đi vào mà lén lút thăm dò.
Phong cách trang trí của phòng ngủ khá đơn giản, tông màu ấm áp khiến người ta cảm thấy thư giãn, hoàn toàn khác với màu sắc lạnh lùng trong tưởng tượng của cậu, hoàn toàn trái ngược với ấn tượng mà Lê Phổ mang lại.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, vô cùng sáng sủa, không khí tràn ngập cảm giác ấm áp, chiếc áo khoác mà Lê Phổ vừa mặc treo đang được trên tường, còn cái túi lại đặt trên tủ đầu giường.
Nhìn kỹ thì sẽ thấy trong túi còn có một hộp thuốc cùng màu, bên cạnh là cốc nước đã uống dở.
“Đại Bạch?” Lê Phổ gọi cậu một tiếng.
Bạch Cao Hưng không để ý tới anh, vỗ cánh bay đến chiếc bàn cạnh giường, sau khi đáp xuống, một ít lông tơ còn rơi xuống chiếc giường phẳng phiu sạch sẽ.
Ánh mắt cậu cũng rơi vào hộp thuốc, trên đó là một hàng chữ tổ hợp lại cậu nhìn không hiểu, nhưng dưới góc bên phải viết hai chữ “An thần” cũng đủ để chứng minh công dụng của hộp thuốc này.
Bạch Cao Hưng đồng tử run rẩy.
Chủ nhân của cậu bị bệnh thật kìa!
Trước đó cậu chỉ nghi ngờ, dù sao việc Lê Phổ hay ngồi trong góc lặng lẽ ngẩn ngơ có gì đó rất không đúng, nó không hề đúng sức sống dồi dào mà mấy chàng trai ở độ tuổi này nên có.
Bây giờ có thêm hộp thuốc, một hộp thuốc trong ngăn tủ chỉ còn lại mấy viên, cùng mấy hộp thuốc giống hệt đang nằm trong túi, vừa nhìn liền hiểu anh rất hay dùng, đủ để thấy vị chủ nhân “may mắn” này của cậu đã mắc bệnh cần điều trị lâu dài.
Ài…
Bạch Cao Hưng vô thức cảm thấy có chút áy náy.
Nghĩ đến mấy ngày này mình làm loạn vô lý, nhất quyết đòi đối phương phải chơi với mình, còn làm phiền sự yên tĩnh của đối thủ nữa. Bạch Cao Hưng cảm thấy sâu sắc rằng bản thân cậu đã làm tổn thương một người bệnh.
Không.
Không được!
Bạch Cao Hưng nghiêm túc nhìn Lê Phổ trước mặt, anh chàng này cần được chữa lành*.
Nên cậu không thể làm phiền anh nữa.
Không sao cả, dù sao cậu cũng có thể tự chơi tự vui, cố lên tui ơi!
Bạch Cao Hưng tự hỏi một hồi, nhưng không biết rằng bộ dáng trầm tư suy nghĩ của cậu đều được thu vào trong mắt Lê Phổ.
Lê Phổ hơi nghi hoặc.
Lúc nãy Đại Bạch vẫn bình thường, nhưng sau khi bay vào phòng ngủ của và nhìn thấy mấy hộp thuốc trên tủ đầu giường ngủ liền biến thành bộ dáng này, một bộ dáng hơi kì quặc.
Chẳng lẽ mùi của thuốc còn có thể ảnh hưởng đến chim sao?
Sắc mặt của Lê Phổ liền đen lại, vội vàng buộc chặt túi đựng thuốc, nhét vào ngăn kéo cùng với hộp thuốc trống rỗng.
Bạch Cao Hưng chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã hiểu.
Không muốn nỗi đau của mình bị người khác nhìn thấy.
Chim cũng không được.
Tui hiểu rồi.
Cậu “quác” một tiếng, dang rộng đôi cánh chao đảo bay ra ngoài.
Mọi chuyện diễn ra giống y như tưởng tượng của Bạch Cao Hưng.
Buổi tối, Lê Phổ lại ngồi ở góc sô pha, bắt đầu tự bế.
Cậu theo bản năng muốn vươn vuốt, nhưng nhanh chóng rút lại.
Cậu phải chăm sóc tâm trạng của người bệnh.
Bạch Cao Hưng nghĩ: "Lê Phổ sống một mình đã rất khó khăn rồi, không thể tạo thêm phiền toái có đối phương nữa.’
Thế là cậu ngoan ngoãn chui vào trong l*иg, nhìn một phần ba đồ ăn còn lại trong chén thức ăn, ước chừng có thể sống sót đến ngày mai nên dựa vào thành l*иg mà ngủ một giấc.
Chẳng bao lâu lại đến chín giờ.
Lúc Bạch Cao Hưng đã chìm vào giấc ngủ, Lê Phổ vốn đang ngây người ngồi trên ghế sô pha lúc lâu, bỗng nhìn sang cái l*иg một lúc rồi mới chậm rãi đứng dậy, đi đến gần l*иg sắt.
Cặp mắt thâm thúy lộ ra một tia mờ mịt, sau đó là thắc mắc. Anh nhìn bé vẹt lớn đang ngủ ngon lành trong l*иg một hồi lâu, rồi anh mới lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Điện thoại bỗng sáng lên.
[ Tìm kiếm: bé vẹt lớn mới ở nhà được ba ngày bỗng nhiên không để ý tới tôi, thì phải làm sao? ]
…
Sáng hôm sau, Bạch Cao Hưng lại bị đánh thức bởi tiếng la hét từ tầng dưới.
“…”
Đã quen rồi.
Bạch Cao Hưng ngáp một cái, đang định ăn cơm, vừa quay người lại liền thấy Lê Phổ đang xách một túi ngũ cốc đi tới đây.
Cậu kinh ngạc nhìn chén thức ăn nhanh chóng được đổ đầy ắp, mùi thơm thoang thoảng của hạt hướng dương và thuốc bổ phả vào mặt.
Trời đất! Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?
Bạch Cao Hưng nghiêng đầu nhìn Lê Phổ, phải biết trước đây, cậu phải kêu đối phương mới chịu thêm thức đồ ăn cho cậu, sao hôm nay lại chủ động như vậy?
Tuy nhiên, câu hỏi này chắc chắn sẽ không có câu trả lời bởi vì cậu không thể hỏi được. Còn Lê Phổ sau khi thêm thức ăn liền rời đi, cầm di động không biết đang gửi tin nhắn cho ai.
[Đại Bạch từng bị chấn thương tâm lý, nên cậu phải từ từ, lúc này mới có mấy ngày thôi ấy.]
[Nhóc đó rất thân thiết với cậu, trước tiên hãy quan sát nhóc trước đã, hãy thử trêu cho nhóc đó vui vẻ thử đi.]
[Nếu cách đó không được, thì chờ tôi hết bận liền qua xem thử.]
Lê Phổ thầm thở dài, tắt màn hình điện thoại rồi nhét lại vào túi.
…
Thức dậy, gặm thức ăn cho chim, xem Lê Phổ chạy bộ buổi sáng hoặc đi chợ về, cãi nhau với con chim nhà dưới, ngủ, gặm (lén) đồ ăn của con người, xem TV …
Cuộc sống về hưu của Lê Phổ rất đơn giản, nhưng khi về hưu cũng không mấy yên bình, điểm khác biệt duy nhất là anh càng lúc càng dễ dãi với cậu hơn, ví dụ như trong bữa ăn hôm nay cậu được phép ăn nhiều hơn một chút.
Nhưng dù sao đi nữa thì cũng không gì bằng mở miệng trò chuyện với ai đó.
Nghẹn mấy ngày nay khiến cậu sắp điên rồi.
Bạch Cao Hưng cũng cẩn thận khi nói chuyện, cậu cũng không muốn bị đối xử như yêu quái đâu, bị kéo đi mổ xẻ, nhưng cậu không muốn mỗi ngày lặp đi lặp lại vài từ như một kẻ ngốc, nói mấy từ đó hoài cũng chán.
Chỉ có thể thì thầm với chính mình vào lúc nửa đêm hoặc khi anh không ở nhà mới bung lụa.
Tin tốt là chức năng ngôn ngữ của cậu chẳng những không lùi mà còn được nâng cấp lên, nhưng tin xấu là nếu cậu không nói nữa, chỉ sợ sẽ sau này sẽ tự bứt lông vì hậm hực mất.
Mọi chuyện kéo dài thêm ba ngày, Bạch Cao Hưng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Vào một đêm đẹp trời này, cậu bay tới trước mặt Lê Phổ, quyết định thẳng thắn.
Cậu hắng giọng, cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh chàng rồi nói:
“Thật ra, tôi là con người.”
*Thật ra chỗ này : cần được chăm sóc, nhưng tui thấy dùng chữa lành được hơn.