EDITOR & TRANS: NGỦ MƠ
BETA: YUU NGUYỄN
Thân là bác sĩ tâm lý phụ trách cho Lê Phổ, ấn tượng sâu sắc nhất của An Tân về vị bệnh nhân VIP này là như sau:
Có khả năng tự điều chỉnh rất mạnh mẽ, ít mắc các vấn đề về tinh thần nhưng dễ bị mất ngủ.
Không phải anh ấy chưa từng gặp mấy trường hợp diễn viên quá nhập tâm vào diễn xuất, anh ấy cũng từng nhận được yêu cầu về sự tư vấn, dẫn dắt tâm lý từ một số nghệ sĩ, nhưng Lê Phổ là người đầu tiên có thể tự mình bước ra.
Tuy nhiên, về lý thuyết thì tâm lý của vị Lê tiên sinh trước mặt này vẫn chưa đủ ổn định, nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi người lo trước khi tuổi 30, anh là có thể phải quang vinh về hưu, dù sao thì trước đây cũng có trường hợp như vậy.
Về việc tại sao tuần nào cũng phải đến bệnh viện tư vấn tâm lý, đó hoàn toàn là do yêu cầu mạnh mẽ của người quản lý của đối phương, dẫu sao cũng xuất phát từ thái độ có trách nhiệm đối với nghệ sĩ của mình.
Nhưng anh ấy cũng có thể đoán được… Chắc là vì lo vị Lê ảnh đế này cố chấp, khiến bản thân bị tích tụ áp lực quá nhiều dẫn để lại di chứng.
Tuy nhiên căn cứ từ các cuộc tư vấn trong những năm qua, tổng thể thì tình trạng tâm lý của Lê Phổ không quá nghiêm trọng, anh chàng này còn trẻ, khỏe, đủ sức để gϊếŧ một con bò.
Chỉ có một điều: Vị Lê ảnh đế này quả thật cần một người bạn để bầu bạn.
Không ngờ hôm nay anh ấy lại có nhìn thấy bằng chứng nuôi thú cưng trên người Lê Phổ.
“Anh nuôi loại chim gì thế? Lông dài thật đấy, là ngỗng à?”
Lê Phổ nhặt cọng lông đấy lên, ánh mắt dừng trên đó hồi lâu: “Là vẹt.”
“ À là vẹt à.”
An Tân bất giác thở dài vô nghĩa.*
Không biết đã bao nhiêu lần anh ấy cố thuyết phục Lê Phổ nuôi một con thú cưng hoạt bát đáng yêu, dù là để hỗ trợ tinh thần, hay phân tán lực chú ý tránh để anh đắm chìm quá mức vào suy nghĩ của mình, thì đều là một ý kiến
hay.
Tuy nhiên, người này luôn lấy lý do không có thời gian còn không chịu uống hết thuốc.
Mặc dù chỉ là thuốc an thần dễ ngủ… nhưng vậy cũng tốt, thuốc 7 phần độc, dùng quá lâu cũng không tốt.
Anh ấy chuyển đề tài: " Thôi, chúng ta bắt tay vào công việc đi, tình hình đã tốt hơn trước rất nhiều, cũng may lần trước phim anh quay không có nội dung kì quái gì đó.”
Bằng không sẽ mất nhiều thời gian hơn. Anh ấy vẫn nhớ lần trước có kịch bản về một tên sát nhân hai mặt, trước nữa thì có kịch bản về động vật biến thành người, trước trước nữa…
Trải nghiệm mấy vai diễn kỳ lạ đã khiến Lê Phổ phải mất rất lâu mới thoát ra được… Chẳng hiểu tại sao bây giờ mọi người lại ưa chuộng mấy thể loại phim viễn tưởng như này?
An Tân xoay bút giữa các ngón tay, thản nhiên nói: “Sao lần này anh lại nghe lời khuyên của tôi mà nuôi thú cưng vậy? Đột nhiên nghĩ tới chuyện đó à?”
“Là một món quà từ một người bạn.”
“Vậy tôi phải cảm ơn người bạn này của anh thôi.” An Tân nhìn chằm chằm Lê Phổ một lát rồi mỉm cười, nói.
Lê Phổ cũng không tỏ ý kiến.
Sau đó lại là một lần tư vấn tâm lý toàn diện, sau khi hai người thoải mái kết thúc quá trình tư vấn tâm lý, An Tân lại ngồi trước máy tính, nhập chẩn đoán.
“Mất ngủ?”
“Có một chút.”
“… Thời điểm này anh không cần, cũng không nên khiêm tốn.” An Tân ngước mắt nhìn quầng thâm bị che khuất bởi cặp kính gọng dày của anh chàng trước mặt, sự thật đã quá rõ ràng.
Lê Phổ im lặng, dù đã nằm xuống lúc chín giờ nhưng anh không thể phủ nhận sự thật là mình cứ trằn trọc mở mắt cho đến tận nửa đêm.
Nhưng còn đỡ hơn những đêm mất ngủ trước đó.
An Tân cũng nghĩ đến điều này, cầm bút kê đơn thuốc: "Cứ uống đơn thuốc như trước đi.”
“Tuy nhiên, tốt nhất cậu nên bớt lệ thuộc vào thuốc.” Anh ấy dừng một chút, đưa đơn thuốc: "Hy vọng lần sau quay lại sẽ hoàn toàn bình phục.”
Lê Phổ cầm đơn thuốc, ừ một tiếng.
…
Lúc này, ở nhà.
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm vào cái đèn sạc laptop đang nhấp nháy dưới bàn. Sau khi thấy di động của Lê Phổ, cậu chợt nhớ đến lịch sử duyệt máy tính mà mình quên chưa xóa.
Mấy ngày nay, Lê Phổ không mở máy tính, điều này khiến cậu rất nhẹ nhõm. Nhưng cũng không phủ nhận nó giống như một quả bom nổ chậm… Cậu không biết bỗng một ngày nào đó Lê Phổ sẽ mở lịch sử duyệt web hay không.
Bằng không… nhân cơ hội này để xoá bỏ quả bom này luôn thì sao?
Ý tưởng này vừa nảy ra, Bạch Cao Hưng nhanh chóng gạch bỏ, với thân thể hiện tại của cậu chắc chắn không thể lấy laptop ra khỏi ngăn kéo.
Nhưng Bạch Cao Hưng vẫn cố gắng cắn vào dây nguồn để kéo chiếc laptop ra, rồi nhanh chóng buông ra trước khi suýt cắn đứt nó.
Cậu im lặng nhìn vết hằn sâu còn sót lại trên đó, vớ lấy khăn giấy ném xuống bên dưới để che chắn lại.
Ngại quá, nếu xuất hiện thiệt hại gì thì cậu sẽ tận lực bồi thường, nhưng phải bảo đảm cậu sẽ không bị Lê Phổ làm thành món vẹt kho tàu trước đã.
Cảm giác ở nhà một mình quá nhàm chán, Bạch Cao Hưng bay ra ban công ngắm cảnh một hồi, sau đó lại lôi ra điều khiển TV từ trên ghế sô pha, bật TV xem.
Mặc dù đây không phải là thế giới ban đầu của cậu, nhưng các chương trình truyền hình vẫn tương tự, sau khi xem qua một số tin tức và phim hoạt hình, Bạch Cao Hưng dừng lại khi thấy một bộ phim truyền hình.
Lý do, vì diễn viên trong đó thật quen mắt.
Đây không phải Lê Phổ sao!
Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm anh chàng bên trong một hồi lâu, gương mặt bị có lớp trang điểm làm cho hơi khác so với ngày thường, đôi mắt cũng bị đổi sang một màu sắc khá kỳ lạ, trên người mặc một chiếc áo gió màu đen …
Nhìn chung, nó không giống một bộ phim có bối cảnh bình thường.
Phải nói Lê Phổ rất ăn ảnh, khuôn mặt điển trai và dáng người mảnh khảnh, dù nhìn ở góc độ nào cũng đều làm người kinh diễm. Đặc biệt trong bộ phim có bầu không khí kỳ lạ này, anh còn được cộng thêm vài phần thần bí.
… Sau đó trơ mắt nhìn anh biến thành một con mèo đen.
Đúng là thần bí thật.
*:)) Thở dài thôi, không phải do top9 bị gì đâu, nên chắc tác giả thêm từ vô nghĩa á 🤣, dù sao thấy bác sĩ đang khám cho mình đột nhiên thở dài thì ai chẳng sợ chứ