Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Bạch Cao Hưng bày ra vẻ mặt ngây thơ, loạng choạng đi tới đi lui nhưng vẫn không dám nhìn thẳng người đối diện.
Sau đó, cậu liền bị đuổi ra khỏi bếp, kèm theo đó là tiếng lửa bùng lên trên bếp.
Còn rất quan tâm thú cưng của mình! Vì phòng ngừa cậu biến thành vẹt béo chiên giòn…
Khi mà Lê Phổ đi ra từ phòng bếp, Bạch Cao Hưng đã tinh mắt phát hiện, lần này anh không chỉ dọn ra mấy món mà còn mang theo một cái đĩa nhỏ nữa.
Trên đĩa có một miếng thịt cá nhỏ màu trắng như tuyết, vì được chế biến đúng cách nên có vẻ ngoài mềm mại, không chỉ thế, còn có một ít súp cá có nhàn nhạt nữa.
Nhưng khi Lê Phổ đặt chiếc đĩa tới trước mặt cậu, Bạch Cao Hưng rõ ràng là ngây ra, sau đó nghi hoặc liên tục đảo mắt mình anh chàng và chiếc đĩa.
Cho tui á??
Lê Phổ cười khẽ một tiếng.
Trong mắt anh, bé vẹt trắng to lớn này nhìn xuống đĩa rồi ngước lên ngó anh, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.
Còn về chuyện cái đĩa cá này …
Vừa nãy, Lê Phổ mới đọc qua hướng dẫn chăn nuôi và tra cứu trên mạng. Sau khi xác nhận loài vẹt này có thể ăn được chút thịt, anh liền lấy một con cá để chuẩn bị bữa trưa.
Ngoài ra thì không còn gì nữa hết.
Lê Phổ đẩy đĩa về phía trước, nước canh nhẹ lắc lư: "Không muốn ăn sao?”
Còn Bạch Cao Hưng chỉ cho rằng người này lương tâm trỗi dậy nên mới nấu, nhanh chóng vươn đầu ra nếm thử.
…
“Phụt phì phì !!!”
Thiếu dầu thiếu muối không nói, mùi cũng quá tanh, chắc chỉ có mèo với rùa mới chịu nổi thôi.
Không phải anh nấu ăn giỏi lắm sao? Bạch Cao Hưng nghi ngờ nhìn Lê Phổ, sau đó lại liếc nhìn tô canh cá lớn kia thay vì nhìn vào đĩa của mình.
Lê Phổ im lặng.
Anh bưng món ăn lại gần, mùi tanh của cá thoang thoảng lập tức xộc vào mũi, cả người liền cứng đờ dừng lại ở đó.
Anh tra được loài vẹt không cần bổ sung thêm muối, điều này cũng tương tự như loài chó, cho nên anh đã không thêm một hạt muối nào vào mà chỉ luộc cá trong nước thường.
Và, tất nhiên là nó sẽ không ngon rồi…
Sau đó bỗng vàng lên một tiếng “Đại Bạch!”
Bạch Cao Hưng đang cắn đuôi cá lập tức cứng đờ cả người.
…
[hôm nay đừng quên đến kiểm tra.] Tin nhắn đến từ bác sĩ An.
[Anh Lê, thời gian bác sĩ An cho anh là hai giờ chiều, đừng quên! ] Tin nhắn từ Đại Thụ vào nửa giờ trước.
Bạch Cao Hưng ngáp một cái, vừa quay người liền thấy được tin nhắn trên điện thoại, thứ mới bị Lê Phổ ném trên sô pha đang sáng lên.
Tiếng ngáp dừng lại giữa chừng, cậu nhanh chóng đến gần điện thoại, thử dùng đệm thịt trên chân đè lên mở khóa.
“Brừ!” Không mở được!
“Brừ”
“Brừ”
Sau ba lần thử, điện thoại mới hiện lên giao diện nhập mật khẩu, Lê Phổ cũng từ trong phòng ngủ đi ra.
Anh vừa thay quần áo, có vẻ như chuẩn bị ra ngoài.
Quả nhiên …
Kết hợp với nội dung trong tin nhắn, Bạch Cao Hưng dễ dàng nhớ lại những gì mình đã nghe được vào thời điểm đó, người tên Peter đó cũng có nhắc về bác sĩ nào đó.
Ổng thực sự cần điều trị tâm lý với uống thuốc!
Đột nhiên cậu hiểu vì sao anh thường phải tự bế mình vài giờ mỗi ngày, thậm chí còn không chịu chơi cùng cậu.
Bạch Cao Hưng trơ mắt nhìn Lê Phổ đi lại, cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài, cậu hơi sửng sốt một giây rồi nhanh chóng phản ứng lại, vỗ cánh bay lên vai anh chàng, ý đồ lén lút cùng đi ra ngoài.
Đáng tiếc là thất bại.
Lúc vàng lên âm thanh vỗ cánh, Lê Phổ vừa mở cửa đã nghe thấy được, tay cầm nắm cửa không nhúc nhích mà quay người nói: "Đại Bạch, mau quay vào l*иg đi.”
Bạch Cao Hưng tuy chịu thua nhưng cậu vẫn giãy một chút, không bay vào l*иg mà xoay người bay trở lại ghế sô pha.
“Cạch.” Cửa đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa.
Bạch Cao Hưng ngơ ngác nhìn một lúc, rồi quay đầu phành phạch bay đến ban công, nhìn xuyên qua cửa sổ chờ bóng dáng Lê Phổ xuất hiện.
Khoảng hai phút sau, bóng dáng anh chàng xuất hiện trong tầm mắt cậu, lúc này anh mang khẩu trang và đeo một cặp kính thông thường, lên một chiếc ô tô và rời đi.
Nhìn bóng xe xa dần, trong mắt Bạch Cao Hưng lại lần nữa lộ ra vẻ khát khao.
Cậu nhất định phải nghĩ cách ra ngoài!!
…
Bên kia, Lê Phổ đã tới bệnh viện.
Anh quen thuộc đi vào thang máy lên tầng 9, khoa tâm lý. Lúc anh vừa mở cửa, đã có một thanh niên mặc áo blouse trắng* đang ngồi trước máy tính gõ chữ, không ngẩng đầu lên nói:
“Cảm giác gần đây như thế nào?”
“Vẫn tốt.” Lê Phổ ngồi xuống chiếc ghế đối diện thanh niên.
“Ngủ thì sao?”
“Mỗi ngày đều đủ tám giờ.”
“À… Cậu lại nghỉ phép rồi à. Khi nào sẽ quay bộ phim tiếp theo?”
“Khoảng một tháng sau.”
“Lần này có cảm giác nghiêm trọng hơn trước không?”
Lê Phổ cười cười: "Lần này căn bản không có vấn đề gì.”
“Được rồi, về căn bản…” Thanh niên lặp lại, ý tứ không rõ ràng.
Ước chừng năm phút sau, thanh niên cuối cùng cũng rời khỏi máy tính và ngẩng đầu lên, bảng tên trước ngực lóe lên hai chữ “An Tân”.
Lúc đầu người này vốn đang cau mày, nhưng khi chỉnh lại kính và quan sát kỹ Lê Phổ, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh mắt cũng dịu đi không ít.
“Không tệ, cuối cùng anh cũng nghe lời khuyên của tôi rồi nhỉ?”
Cảm nhận được ánh nhìn của An Tân, Lê Phổ cúi đầu nhìn thấy một chiếc lông vũ màu trắng như tuyết treo trên cổ áo mình.
*Áo khoác trắng bên ngoài của bác sĩ á.