Editor & trans: Ngủ Mơ
Beta: Yuu Nguyễn
Bấy giờ, Bạch Cao Hưng đã bay cao đến mức quên mất bản thân là ai.
Cứ như lần cậu biết mình đạt điểm cao trong kỳ thi đại học.
Khi còn là con người, cậu nào có cơ hội nhìn thấy được phong cảnh trên đỉnh cây. Nhưng bây giờ cậu đang là chim, không chỉ có thể tự mình cảm nhận được mùi thơm của lá và nụ hoa trên đỉnh cây ở cự ly gần, mà còn thấy đài phun nước giữa quảng trường cách đó hàng trăm mét, lẫn khu trung tâm mua sắm lớn với vô số màn hình quảng cáo.
Trên đường phố, mọi người đi đến đi lui, khu cảnh này đủ biết nơi này náo nhiệt như nào, khác hoàn toàn với nơi cậu mà phải mấy ngày nay.
Bạch Cao Hưng đứng trên cành cây, nhìn ra xa xa, lòng tràn đầy âu sầu.
Ôi…
Có lẽ sau này cậu sẽ không bao giờ được ăn một miếng kem nào nữa rồi… Không bằng bây giờ bay đi tìm một người qua đường vô tội để ăn ké một miếng đi?
Nhưng nhìn ánh mắt gấp gáp của Lê Phổ dưới tán cây, lại nghĩ tới chuyện nếu mình bay ra ngoài, có thể sẽ chết đói, không thì sẽ bị mấy con chim hoang hoặc mèo hoang ăn thịt...
Bạch Cao Hưng thở dài rồi vỗ cánh bay về, đậu lên vai anh chàng.
“Không bay mất đâu, nó về rồi kìa.” Ông an ủi.
Ông già mặc bộ đồ thể thao vẫn còn ở đó.
Ông già ấy kinh ngạc nhìn cậu, rồi quay đầu nhìn qua Lê Phổ, cảm thán nói: "Chậc chậc, chàng trai trẻ huấn luyện tốt đấy, nó có biết bắt thỏ không?”
Bấy giờ có một chút mồ hôi xuất hiện trên trán Lê Phổ, anh lắc đầu giải thích: "Nhóc này không phải đại bàng, nhóc là vẹt ạ.”
“Ồ, bảo sao ông lại nghe được tiếng nói chuyện của nhóc này .” Ông già cười nói.*
* Cho ông già này đổi cách xưng hô với Đại Bạch nhá, do thấy chủ của Đại Bạch xưng nhóc hoài mà mình xưng nó thì không nên, đây là tình tiết nhỏ tui thêm vào thôi, không ảnh hưởng nhiều đâu.
Mà bấy giờ, Bạch Cao Hưng đang cảm thấy rất miễn cưỡng, cậu nhận thấy vị trí mình đậu lần này khá khó chiụ, nên nhích nhích di chuyển qua chỗ khác trên vai Lê Phổ.
Đồng thời cậu đang sửa chỗ đậu, liền thấy Lê Phổ vội vàng quay đầu nhìn mình, mặt như đang đeo hai chữ cảnh giác.
Oke, oke, tui sẽ không tùy tiện bay nữa đâu, chậc, chậc, coi ổng sợ chưa kìa.
Bạch Cao Hưng dùng móng vuốt quắp chặt vào áo khoác của Lê Phổ, mặc kệ chiếc áo này đáng giá bao nhiêu , dù sao chuyện quan trọng nhất bây giờ phải xoa dịu vị chủ nhân plastic* này của mình.
*plastic là nhựa, ý của cụm từ chủ nhân plastic là một vị chủ nhân giả, chủ nhân trên danh nghĩa.
Trên trời, vài con sẻ vỗ cánh yên bình bay lượn qua, mang theo âm thanh cười đùa: “Đố cậu bắt được tớ á”, Bạch Cao Hưng lắng nghe cuộc trò chuyện giũa Lê Phổ và ông già một lúc, thì tới lúc hai người chuẩn bị về nhà.
“Cũng trùng hợp, ông cũng nuôi một con chim biết nói, là loài Sáo mỏ vàng.”*
*Bạn nào không nhớ thì quay lại