Biên Nhược Thủy

Chương 25

Chương 25
Cách đây một năm tôi có chạm tới xe tải vì muốn thi lấy bằng, mà đợt kiểm tra ấy vào đúng mùa hè, trời nóng như thiêu. Nhiệt độ trong xe tải rất cao, hơn nữa lái xe cần tập trung, tôi lái xe một hồi mà như người vừa nhảy xuống hồ, mồ hôi chảy ròng ròng, bước từ trên xe xuống chỉ muốn uống nước, từ ấy, cứ mỗi lần nhìn thấy xe tải là lại muốn uống nước.

“Mày muốn mua bao nhiêu?” Tôi hỏi Lưu Duy.

Lưu Duy giơ bàn tay ra lẩm nhẩm tính toán, rồi nói: “Năm ngoái ba tao mua tới hơn 5 ngàn tệ, còn được khuyến mại thêm một đống, dù sao hôm nay mua ít, chắc không có hàng tặng thêm đâu.”

Tôi gật đầu, theo Lưu Duy lên xe. Lưu Duy lái xe cũng khá ổn, ít nhất là tôi dám ngồi, còn lúc tôi lái thì ngay cả Lưu Duy cũng không dám ngồi bên, mẹ chỉ cho phép tôi lái con xe cà tàng sắp tã ra của nhà ông chú, lái nó đi trên đường cảm giác chả khác nào đang lái máy kéo.

Đi một hồi lâu mới tới chỗ bán pháo, tôi chưa bao giờ tới chỗ này cả, Lưu Duy nói cửa hàng này là nơi chuyên bán sỉ, so với việc lê thân tới mấy cửa hàng nhỏ thì tiện hơn gấp trăm lần, chưa kể mấy cửa hàng đó toàn lấy hàng từ đây. Hai đứa đi vào, cửa hàng đông người khiến tôi với Lưu Duy phải vất vả lắm mới chen vào nổi, lấy đủ hàng rồi lại vật vã chui ra tính tiền.

Vác mấy hộp pháo kép mua được đặt lên vào thùng xe, tôi mới phát hiện ra lái xe tải cũng có cái tiện của nó. Còn nhớ hồi đầu tháng ba năm nay, để chúc mừng sinh nhật Ban Hoa cùng lớp (cô bé này ngày trước là bạn gái tôi), tôi đã nổ hơn hai trăm viên pháo kép, toàn là loại lớn nhất, dài nhất, cuối cùng mặt nàng tái hẳn đi, hôm sau không thèm nói chuyện với tôi nữa. Rồi nàng chia tay luôn, chuyện này sau đó nhanh chóng trở thành truyện cười trong lũ bạn tôi.

“Này, mày không mua một ít cho Biên Nhược Thủy à? Làm sao chúng ta đốt pháo lại để hắn đứng cạnh mà nhìn được chứ, hai đứa chúng mày cùng đốt pháo cũng thú vị phết.” Lưu Duy nhắc.

Tôi nghĩ cũng đúng, Biên Nhược Thủy da trắng xương nhỏ, lại thêm tính tình như thế đúng là tuýp người lãng mạn ha. Tôi khẽ cười, lại đi vào cửa hiệu mua thêm một đống pháo hoa không độc, có chạm vào quần áo cũng không bắt lửa. Lúc đi ra đã thấy Lưu Duy nhăn nhở cười: “Nếu có thêm đèn l*иg thì tốt rồi, hai đứa chúng mày cùng đứng dưới ánh trăng, Biên Nhược Thủy phe phẩy quạt ngâm thơ, mày ở bên cạnh đốt pháo kép…ôi mẹ ơi, tao cười chết mất…”

Tôi cũng cười theo, nhưng Lưu Duy cười cái câu mà hắn nói, còn tôi cười suy nghĩ của chính mình.

Lúc tôi về đã thấy mấy người họ hàng tới nhà chúc tết sớm đang ngồi trong phòng khách. Lâu lắm rồi không gặp lại khiến tôi cũng chẳng biết xưng hô ra sao, vào phòng cũng chỉ biết chào loạn dì ba cô sáu gì đó cho qua chuyện, còn mấy cô dì vừa thấy tôi thì đã xuýt xoa.

“Thiên Lộ đã lớn thế rồi à, lúc dì tới cháu mới đứng tới thắt lưng dì thôi.” Một người phụ nữ vẻ mặt hiền hậu mỉm cười nói.

“Thiên Lộ, không chào các dì đi à? Đây là dì ba, đây là dì hai, đây là bác, đây là dì tư..”

Tôi theo đà giới thiệu cao hứng của mẹ, cứ chỉ tới ai tôi cũng gật đầu chào một cái, nhìn bộ dạng mẹ hểnh mặt hất hàm sai khiến giữa đám chị em, tôi không khỏi ai thán. Mẹ tôi cũng chỉ có thể tự thể hiện một chút với những người thân thích mà thôi, dẫu sao mấy người anh chị em họ của tôi cũng chả ai hơn nổi tôi cả.

“Biên Nhược Thủy, theo tớ xuống dưới nhà đi.” Tôi kéo tay Biên Nhược ra cửa.

Biên Nhược Thủy mặt hồng nhuận, mấy ngày nay khí sắc có vẻ vẫn tốt, tuy rằng tôi còn ốm nhưng vẫn để mắt theo dõi hắn. Biên Nhược Thủy thấy tôi rủ cũng hăng hái cùng xuống dưới nhà.

“Sao lại lâu thế hả? Tao còn tưởng phải tự mình vác hết đống đó cho mày ấy.” Lưu Duy đứng hút thuốc dưới lầu, vừa nhìn thấy chúng tôi đã trợn mắt lầu bầu.

Biên Nhược Thủy và tôi nhìn nhau rồi cùng cười như đã hẹn trước. Ba chúng tôi đi tới chỗ Lưu Duy đang đậu xe, Biên Nhược Thủy nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

“Bọn tớ mua ít pháo, rủ cậu mang vào giúp.”

Biên Nhược Thủy “A” lên một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn tôi vui vẻ: “Thật à? Tớ thích chơi đốt pháo lắm, tết năm nào tớ cũng có ít tiền nên chỉ có thể mua được một dây pháo thôi, đốt được có mỗi một lần. Tớ muốn chơi được lâu hơn nên phá cả dây đi, chỉ đốt từng viên pháo một thôi.”

Lưu Duy đi trước bật cười, quay đầu lại nói với Biên Nhược Thủy: “Cậu cũng mất tỉ mẩn thật đấy, nhưng mà nhìn cậu thế này cũng là loại người thích làm mấy thứ ấy a!”

Tôi trừng mắt nhìn Lưu Duy, nhưng Biên Nhược Thủy cũng chẳng thèm để ý, vẫn hăng hái đi cùng chúng tôi. Tôi phát hiện ra gần đây tâm tình hắn càng ngày càng tốt, có lẽ là gần đến ngày tết, ai cũng không tự chủ được mà cảm thấy vui hơn chăng.

“Nhiều thế này à!” Biên Nhược Thủy tròn mắt.

Tôi còn chưa kịp đáp, Lưu Duy đã tiếp lời: “Không phải toàn bộ là của các cậu đâu, phần lớn là của nhà tớ đấy, nhưng nếu các cậu thích, hôm giao thừa tớ qua đốt pháo với hai người cũng được.”

“Được, nhiều người đông vui.” Biên Nhược Thủy hồ hởi nhận lời.

Tôi xua xua tay, nói với Lưu Duy: “Lượn về nhà mày đi, qua đây định làm loạn à! Giao thừa năm ngoái mày cũng chạy sang nhà tao làm mẹ mày cứ ấm ức giận dỗi cả năm rồi! Tết nhất là ngày đoàn viên của nhà người ta, mày chạy qua chen vào làm cái vẹo gì hở.”

Lưu Duy nghe vậy nhổ luôn một cái, “Ông mày đếch thèm!”

Biên Nhược Thủy với tôi bắt đầu vác mấy hộp pháo lên nhà, hắn muốn cùng tôi mang hai hộp pháo kép, tôi lắc đầu chỉ sang bên cạnh bảo: “Cái này là của cậu, cậu vác cái này đi.”

Biên Nhược Thủy liếc mắt nhìn, bảo: “Cái này nhìn nhẹ quá, không cần vác, lát nữa tớ quay lại mang một tý là xong rồi.”

Tôi hừ nhẹ một tiếng, hất hàm bảo: “Cứ thử coi!”

Biên Nhược Thủy không phục, kéo cái hộp pháo tới gần mép thùng xe rồi từ từ dùng sức nhấc khỏi thùng xe. Tôi và Lưu Duy đều ngừng hết cả lại, chăm chú nhìn hắn.

“Á…”

Biên Nhược Thủy hét to một tiếng rồi loạng choạng ngã ngửa về phía sau, tôi với Lưu Duy đứa nào cũng đang vác một hộp pháo kép, chả còn tay đâu mà đỡ hắn. Kết quả là rầm một tiếng, lưng Biên Nhược Thủy gắn vào đất, mặt ngửa lên nhìn trời, còn pháo trong hộp thì lăn long lóc trên đất.

Biên Nhược Thủy tựa hồ không còn cảm giác bị ngã đau, mắt đảo quanh, vẻ mặt mờ mịt, nhìn hắn ngốc ngốc khiến tôi với Lưu Duy không nhịn được mà phải thả mấy hộp pháo xuống lăn ra cười một trận. Biên Nhược Thủy mãi một lúc sau mới ngồi dậy, phủi đất bám trên người, đỏ bừng mặt nhìn chúng tôi.

Cuối cùng Biên Nhược Thủy ngồi trên thùng xe để chuyển thùng cho tôi với Lưu Duy. Chuyển gần hết rồi, Lưu Duy quay sang nói nhỏ với tôi: “Cứ lấy thêm một ít đi, nãy nghe Biên Nhược Thủy kể chuyện thấy tội luôn, đừng có để người ta sống với mày mà thiếu thốn nghen.”

Tôi biết Lưu Duy hay mềm lòng, ăn nói có khó nghe nhưng không vì thế mà người ta ghét. Biên Nhược Thủy cũng không vì những lời của Lưu Duy mà cảm thấy tự ti, ngược lại còn nhìn chúng tôi, vẻ mặt như bảo ta đây cái gì cũng nghe thấy hết. Tôi vỗ vai Lưu Duy, “Không cần đâu, nếu thiếu thì tao đi mua thêm là được, dù sao tao cũng biết lái xe, tiện mà.”

Lưu Duy phủi mông, cười phá lên, “Tao là đang chờ mấy lời này của mày nha, nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc của mày mắc cười chết đi mất, chả hợp gì cả, Tống Thiên Lộ, ha ha… mày thiệt trượng nghĩa nha.”

Tôi cũng cười, đá đá cho hắn một cái, cái thằng này, mắc công tôi còn khen hắn hai câu nữa, giờ tự nhiên thấy hối hận vì đã khen nó khủng khϊếp.

Lúc ăn cơm tối, mặt mẹ tôi cứ bí xị cả ra, hôm nay trước mặt họ hàng bà còn vui vẻ lắm cơ mà, sao giờ lại như thế này rồi.

Mới ăn được một chút đã bị mẹ dùng đũa gõ vào tay, không cho ăn tiếp. Tôi bất đắc dĩ nhìn mẹ, ngao ngán hỏi: “Mẹ, sao không cho con ăn nữa?”

Mẹ tôi hình như chờ câu này đã lâu, liền buông đũa xuống nhìn tôi nghiêm mặt hỏi: “Hôm nay mày truyền dịch kiểu gì mà nhanh thế hả, mẹ với Biên Nhược Thủy mới ra ngoài chục phút, về đã không thấy dáng mày là sao?”

Giờ tôi mới nhớ ra cái bình nước biển, lúc đi không kịp vứt, vốn định lúc về sẽ đem nó xử lý, ai dè quên béng đi mất. Biên Nhược Thủy nháy mắt với tôi mấy cái, đột nhiên tôi hiểu ra, chắc chắn là hắn đã đem bình nước kia giấu đi rồi.

“Con chỉnh lại bình truyền cho nhanh hơn, sau lại nghĩ uống chắc cũng tốt ngang truyền nên đã uống hết rồi, con không thích truyền cho lắm.”

“Đã phải truyền dịch rồi mà mày còn tính đem nó ra thể hiện hả? Cái thằng đần này, biết thế ngày xưa không chịu cực khổ sinh ra mày cho rồi.” Mẹ tôi thở dài rồi cầm đũa lên, hình như đang tuyệt vọng với thằng con là tôi đây lắm.

Ba ngồi cạnh nói chen vào: “Được rồi, chuyện không phải đã qua rồi sao! Bà đúng là để ý quá đi mất.”

Nghe ba nói xong, mẹ tôi im lặng chẳng nói thêm câu nào nữa, lặng lẽ ăn cơm, tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, Biên Nhược Thủy nhún vai tỏ ý cũng không hiểu được, tôi đặt đũa xuống, nói nhỏ: “Con ăn no rồi.”

Biên Nhược Thủy và vội mấy miếng cơm trong bát rồi cũng theo tôi vào trong phòng. Vừa đi vừa giải thích với tôi: “Bình dịch ấy tớ…”

“Không sao, làm thế cũng được, cậu thích vứt nó ở chỗ nào thì vứt, đi, bọn mình đi đốt pháo.”

Nghe thấy thế, Biên Nhược Thủy liền thôi không giải thích nữa, vui vẻ ôm một đống pháo xuống lầu với tôi. Chúng tôi tìm một khoảng đất trống rộng rồi đem đặt hết đồ xuống dưới đất.

“Mệt quá!” Biên Nhược Thủy lau mồ hôi, thở dài một cái.

“Thiếu tập luyện đó!” Tôi càu nhàu.

Hắn gật đầu, nhìn thứ tôi cầm trong tay: “Đây là gì thế?”

“Đài pháo ấy, loại này năm ngoái tớ phải tìm xưởng để làm, cái này dùng để chứa một hàng pháo kép, lúc đốt, pháo kép bên trong nổ lần lượt từng cái một, nghe vui cực.”

“Thật lãng phí a!” Biên Nhược Thủy nhăn mặt tiếc rẻ nói.

Ờ, đối với loại người chả bao giờ thèm kiếm tìm sự vui vẻ như cậu thì đương nhiên là lãng phí rồi, nghĩ thế nhưng tôi không nói ra, chỉ nhìn hắn, nói đơn giản: “Mấy cái kia là của cậu ấy, cầm qua bên đó đốt đi.”

Biên Nhược Thủy ngây người nhìn tôi, hỏi: “Bọn mình không đốt pháo cùng nhau à?”

Tôi xoa đầu hắn một cái, có hơi đắc ý: “Sao? Có muốn đốt pháo với tớ không, làm thế chắc vui hơn đấy?”

Tôi cũng chả hiểu sao mình lại nói ra câu buồn nôn như vậy, đến tôi vừa phát ngôn xong cũng thấy nổi hết cả da gà.

Mặt Biên Nhược Thủy hồng lên, nhỏ giọng nói: “Không phải thế, tớ…tớ cũng muốn đốt pháo kép!”

Tôi nghe xong, sắc mặt thay đổi luôn, xua tay với hắn: “Thôi thôi thôi, cái gì mà thử xem chứ, cái kia nhìn đẹp hơn ấy, đốt pháo ấy hợp với chủ nghĩa thơ thẩn của cậu, mấy cái này chỉ dành cho đàn ông con trai đích thực đốt thôi, không hợp đâu.”

“Tớ đích thực cũng là con trai mà!” Biên Nhược Thủy lẳng lặng đáp.

Vẻ mặt đó đi cùng cái giọng này kết hợp lại quả thực chả khớp chút nào cả, tôi cười phá lên một trận. Nhưng vừa nhìn vẻ mặt tổn thương của Biên Nhược Thủy lại mềm lòng, đành nói với hắn: “Được rồi, cùng đốt pháo, cùng đốt nhanh đi nào!”

Biên Nhược Thủy lập tức vui vẻ trở lại, cùng tôi đặt pháo kép vào trong đài pháo, tôi châm lửa đầu tiên, pháo kêu tròn một trăm tiếng, nổ to tới mức hai tai ù cả đi, Biên Nhược Thủy bịt tai lại, mặt mày nhăn nhó, lúc thấy tôi đang nhìn chằm chằm, hắn lại ngượng ngùng bỏ tay xuống, cười hiền lành.

Tối hôm đó, hai đứa chúng tôi đốt hết sạch một ngàn tám trăm viên pháo kép, khói pháo xông lên khiến khuôn mặt Biên Nhược Thủy đỏ bừng, bộ dạng run run của hắn lúc châm pháo khiến tôi không thể nhịn được cười. Hai chúng tôi cười đùa vui vẻ, một Biên Nhược Thủy nghịch ngợm như trẻ con thế này tôi lần đầu tiên mới nhìn thấy, đáng ra hắn nên có dáng vẻ như thế từ lâu rồi, chỉ tiếc rằng số phận đã ngang nhiên tước đoạt nó đi.

Đốt pháo xong, Biên Nhược Thủy tần ngần đứng nhìn đống xác pháo rồi nói với tôi: “Bọn mình quét sạch đi.”

Tôi sững người nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Biên Nhược Thủy, khinh thường nói: “Quét cái gì mà quét, ngày mai sẽ có người tới dọn thôi, tiền công của họ cũng từ đây mà ra đó, hiểu chưa?”

Biên Nhược Thủy hơi do dự, rồi đáp: “Vậy chúng ta cũng đừng tạo thêm việc cho họ nữa a!”

Tôi khoát tay: “Thiên sứ giáng trần ơi, tự cậu đi dọn đi, tớ về nhà đây.”

Biên Nhược Thủy thở dài quay vào nhà, tôi còn ngây thơ cho rằng hắn đã bỏ cuộc rồi, không ngờ là quay vào nhà lấy chổi. Tôi có hầm hè, trêu chọc thế nào cũng không có tác dụng, Biên Nhược Thủy vẫn nhẫn nại quét hết đám xác pháo trên đất.

Chớp mắt đã tới hôm giao thừa, hai ngày này trong nhà cũng chẳng có chuyện gì, nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy Biên Nhược Thủy lúc nào cũng bận rộn. Có lẽ là vì tôi cứ chạy ra ngoài chơi suốt, không để ý tới chuyện trong nhà, có lúc Biên Nhược Thủy cao hứng chạy đi tìm tôi nói mấy việc hắn đã làm được, tôi cũng chỉ cười cho qua chuyện vì không tài nào lưu mấy thứ ấy vào trong đầu nổi.

Hôm nay cũng chẳng có việc gì, cả nhà đều ra ngoài đi chơi, tôi đương chuẩn bị ra ngoài, nhìn lại còn mỗi Biên Nhược Thủy ở lại trông nhà, lại không đành lòng bỏ hắn một mình, bèn hỏi: “Cậu ra ngoài chơi không?”

Biên Nhược Thủy đang nghĩ ngợi gì đó, nghe tiếng tôi hỏi thì giật mình một cái, mãi sau mới cười cười đáp lại: “Có!”

Biểu tình xem ra rất vui vẻ, khoảng thời gian này tâm tình Biên Nhược Thủy rất tốt a! Tôi nói gì hắn cũng không từ chối, nhờ hắn làm gì cũng vui vẻ làm hộ, chuyện tốt hắn phấn khởi, phiền phức hắn cũng vui vẻ, xem ra tâm lý đã được cải thiện ít nhiều rồi.

“Sao đấy? Mấy hôm nay có gì mà vui thế hả?” Tôi khóa cửa lại rồi cùng xuống lầu với Biên Nhược Thủy.

“Cũng không có gì, không có chuyện phiền não thì thấy cái gì cũng tốt thôi.”

Tôi liếc nhìn hắn, hỏi: “Hai ta đi đâu chơi giờ?”

Biên Nhược Thủy khoát tay một cái: “Tùy cậu, đi đâu cũng được, vả lại tớ ít khi ra ngoài, chả biết chỗ nào vui cả.”

Nhìn gương mặt ửng hồng của Biên Nhược Thủy, đột nhiên tôi có cảm giác hắn càng ngày càng xinh đẹp hơn, càng ngày càng khác cái tên Dương Thông Đầu tôi gặp lần đầu. Tuy rằng nụ cười vẫn nhẹ nhàng hồn nhiên như xưa, nhưng nhìn vào lại có cảm giác như bị trúng độc, xem ra tôi thực sự bị biếи ŧɦái rồi, trước đây thấy loại con trai thanh tú hơn con gái như thế này còn nhìn khinh bỉ cơ mà.

“Sao thế? Đã nghĩ ra được chỗ nào chưa?” Biên Nhược Thủy cất tiếng hỏi.

Tôi giật mình, nói qua loa: “Tớ đang nghĩ mà, đừng vội…”

Hay là cứ tìm mấy nơi hắn thích đi, chỗ tôi muốn đi không hợp với hắn, mà thực tình thì tôi cũng không muốn cho hắn tới. Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng chẳng nghĩ ra là nên đi đâu. Tôi nhìn quanh rồi nói: “Bọn mình đi chơi phố đi, nghe nói bên kia có mở một khu phố theo kiểu Trung Quốc cổ, lần trước đi xe qua nhìn cũng đẹp lắm, cậu đi coi không?”

Mắt Biên Nhược Thủy sáng lên hào hứng, nhưng hắn vẫn cố nén lại, bình tĩnh hỏi: “Cậu đi chỗ ấy không cảm thấy chán sao?”

Tôi biết hắn nghĩ cho tôi, bèn đưa tay xoa đầu hắn, “Khinh người vừa thôi nhé? Người như tớ không thể đi bảo tàng, tới triển lãm hay sao. Hơn nữa, chỗ ấy còn có hàng ăn vặt, cùng lắm thì cậu chơi, tớ ăn là được chứ gì?”

“Thế thì được rồi, chúng ta đi nhanh lên!” Biên Nhược Thủy rảo bước đi lên trước tôi.

Tôi nhìn Biên Nhược Thủy, cảm giác lo lắng về hắn cũng vơi đi được đôi phần, có lẽ hắn đã khá hơn rất nhiều rồi! Nếu hắn khỏe hơn liệu có phải cuộc sống sau này của hắn ngày nào cũng đầy ắp niềm vui, chúng tôi còn có thể cùng nhau quay lại trường học không…đây là kết quả tốt nhất tôi từng nghĩ tới!

Chúng tôi đi tàu điện ngầm, qua ba trạm mới tới nơi được. Ở chỗ này toàn người là người, có người lớn, trẻ nhỏ, nam có, nữ cũng có…ngõ ngách nhiều, còn có không ít những ngôi nhà xây theo kiểu kiến trúc cổ, chỗ nào cũng trang trí màu đỏ, không khí tết nhất vui vẻ ngập tràn. Nếu không vì trang phục của những người xung quanh, tôi đã có cảm giác như mình đã xuyên không trở về quá khứ rồi.

Biên Nhược Thủy thì chạy qua chạy lại, nhìn cái này, sờ cái kia, nhưng cuối cùng vẫn chẳng mua được thứ gì. Tôi nhìn hắn thở dài: “Cậu không mua cái gì sao? Cậu thích cái gì tớ mua cái đó tặng cho.”

Biên Nhược Thủy chỉ lắc đầu: “Nhìn là được rồi, không cần thiết phải mua, cứ thấy rẻ mà mua thì cũng chả còn tiền đâu.”

Túi tiền của tôi giờ chính là như thế, đột nhiên nhớ lại ngày trước cũng cùng bạn gái đi chơi phố thế này, tiêu bao nhiêu tiền cũng chả còn nhớ rõ nữa, mỗi lần bỏ tiền ra đều giống như một loại nhiệm vụ không làm không được. Nếu lúc ấy không ham sĩ diện, giờ cũng còn giữ được ít tiền mua tặng Biên Nhược Thủy thứ gì đó rồi.

“Thế cậu không thích gì à?” Biên Nhược Thủy hỏi,

“Tớ á!” Tôi đáp bừa: “Ở đây không có thứ tớ thích.”

“Thế cậu thích cái gì?” Biên Nhược Thủy tò mò hỏi lại.

Tớ thích gái đẹp, nghĩ thế nhưng tôi không dám nói ra, chỉ dám vung vít: “Tớ thích một quả bóng rổ bằng da hiệu Spalding, nhưng mãi vẫn không đủ tiền mua.”

Biên Nhược Thủy gật gật đầu: “Chỗ nào bán thế?”

“Chỗ nào bán thì cậu có tiền chắc?”

“Không có!” hắn đáp thẳng tuột.

Tôi cười lớn, “Không có tiền thì cậu hỏi làm gì chứ? Muốn tặng tớ chắc!”

Biên Nhược Thủy bị tôi chụp mũ như vậy thì nghẹn lời, thật đúng là người dễ xấu hổ mà, khiến tôi vui vẻ hẳn lên. Hắn im lặng một lát rồi lại nói: “Sau này tớ mà có tiền thì chắc chắn sẽ tặng cậu một quả.”

Tôi không ngờ hắn lại có ý đó thật, vội vàng giải thích: “Đừng, đừng, tớ chỉ thuận miệng nói thế thôi, không mua được cũng chẳng sao. Cậu đừng vì thế mà chạy ra ngoài làm thêm đó, tớ không muốn thành tội nhân đâu.”

“Không mà…” Biên Nhược Thủy cười yếu ớt.

“Vậy thì tốt rồi…”

Hai chúng tôi đi loanh quanh một hồi nữa, Biên Nhược Thủy dừng lại trước gian hàng bán giấy cắt rất lâu, tôi chắc mẩm hắn muốn mua mấy cái, lại còn nghe tiếng hắn trò chuyện cùng chủ hàng. Tôi đứng cạnh quay ngang quay ngửa, hết nhìn đông rồi lại ngó tây, thế nào lại thấy ngay gương mặt quen thuộc của Trương Kỳ Kỳ, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, cứ ra khỏi ngõ là gặp lại ngay người quen.

Tôi quay đầu lại, không nhìn Trương Kỳ Kỳ nữa, cô ta đang đi dạo với một đứa con trai, đương nhiên người đó không phải là Tiếu Vĩ mà là người khác. Nhìn mặt mũi không tới nỗi nào, phải cái hơi thiếu chiều cao. Thật không hiểu nổi loại con gái này, y chang thỏi cao su, kéo ra cũng được mà co vào cũng xong, suốt ngày dính vào con trai.

“Đi thôi!” Tiếng Biên Nhược Thủy vang lên cắt đứt suy nghĩ của tôi.

“Cậu không mua à?” Tôi nhìn hắn.

“Tớ không mua, tự cắt cũng được!” Biên Nhược Thủy nói giọng tự hào.

Lúc ấy tôi không để ý tới hắn nên biểu tình chẳng ra kinh ngạc cũng chả có tý khen ngợi động viên gì cho cam, Biên Nhược Thủy cũng chẳng ý kiến nhiều. Đi thêm một vòng nữa, tới cuối buổi chiều hắn đã mua được một cuộn giấy đỏ to.

Về tới nhà đã thấy mẹ tôi đang nhào bột, Biên Nhược Thủy vội vàng cất đồ rồi chạy đi giúp mẹ tôi, nhìn ánh mắt vui vẻ của mẹ, tôi cũng có cảm giác nhộn nhạo, muốn thử giúp một lần coi sao. Tôi rửa sạch tay, khều khều tay mẹ: “Mẹ, con cũng giúp mẹ làm bánh nhé!”

“Mày xê ra kia cho mẹ, bánh mày làm ai mà ăn được hả?” Mẹ càu nhàu.

Tôi nhăn mặt, lầm bầm: “Tay con đâu có dính độc đâu, mẹ nhào bột làm nhân rồi thì bánh của con có khó coi sao cũng ăn được mà!”

Mẹ vừa muốn nói thì bị Biên Nhược Thủy ngắt lời: “Dì, dì cứ để cậu ấy làm đi, cháu muốn ăn bánh cậu ấy làm.”

Mẹ nghe Biên Nhược Thủy nói xong cũng chả thèm ý kiến gì nữa, còn tôi thì chỉ lo hậm hực, giận mẹ không công bằng mà không để ý tới câu nói của hắn.

Tôi ngồi vật vã khổ sở mãi mới nặn được một cái vỏ sủi cảo, nhìn có hơi giống bánh bao một tý, nhưng bù lại rất là chắc chắn, sẽ không bị rách, nhân sẽ không bị lộ ra. Biên Nhược Thủy làm sủi cảo nhanh hơn tôi gấp mấy lần, cái nào cái nấy đều đẹp như khối kim nguyên bảo, vỏ mỏng nhân nhiều. Chưa đầy một tiếng sau đã làm đủ bánh cho bốn người ăn, nhìn mấy cái bánh sủi cảo to như bánh bao vừa to vừa méo của mình trong l*иg hấp, tôi còn có cảm giác tự mãn rằng mình thành công rồi.