Chương 24
Tôi ngẩng đầu nhìn trời đêm, men rượu khiến trong lòng dâng lên một chuỗi cảm xúc lạ lẫm.“Trước đây tao cảm thấy mình như sống trong mộng, giờ đầu óc hỗn loạn quá, giống như đang đi quanh một vòng tròn lớn, muốn đi ra mà không ra khỏi. Biết rõ là tử địa, nhưng vẫn không dám dùng kéo cắt một đường dứt khoát, không dám tự mình bước ra. Tao biết phía trước là vực sâu, nhưng tao vẫn muốn tự nhảy vào đó, không ai ở sau ép buộc tao, nhưng tao không sao dừng bước nổi. Cảm giác ấy cứ mơ mơ hồ hồ, tao muốn mô tả nhưng không mô tả được, muốn nói cũng không nói ra nổi…”
“Mày ở với Biên Nhược Thủy lâu rồi nên cũng giống nó hả? Sao tự nhiên cứ nói vòng vo thế… ha ha… tao buồn cười quá…”
“Mấy đứa chúng mày sao toàn nói thế? Tao nghĩ mình chả thay đổi gì cả…”
Lưu Duy chẳng thèm nghe tôi nói, nghiêng ngả dựa vào tôi cười to lên, vừa cười vừa gà gật buồn ngủ, thần trí không còn rõ ràng nữa. Tôi nhìn bộ dạng bây giờ của hắn, bèn xốc lại, bắt taxi đưa hắn về nhà. Tuy tôi cũng uống hơi nhiều, nhưng vẫn hiểu nếu Lưu Duy ngủ rồi thì có dìu hắn cũng chẳng nhấc chân nổi.
Nhìn taxi chạy xa, tôi nổi hứng lè nhè gào với theo: “Thượng lộ bình an!” Tôi một mình đứng trên đường, bỗng nhiên cảm thấy người chẳng còn chút sức lực nào, nếu giờ ai quăng cho tôi một cái giường thì có ở giữa đường cái tôi cũng lăn ra mà ngủ tới sáng. Mệt quá đi mất, thoáng thấy ánh đèn taxi cách đó không xa, tôi đưa tay vẫy lại.
Tôi ngủ ngay trên taxi, còn chuyện làm sao taxi đưa tôi về tới đúng nhà thì không thể nào nhớ nổi. Tôi chỉ nhớ lúc xuống xe đã có Biên Nhược Thủy ra đỡ, dìu về tới tận cửa nhà.
Biên Nhược Thủy muốn đỡ tôi lên nhà, nhưng tôi đẩy tay hắn ra, giận dỗi nói: “Tớ không say, chả làm sao cả đâu, cậu muốn làm gì thì đi làm đi!”
Rồi tiếng cằn nhằn liên miên của mẹ lại vang lên, nói cái gì thì tôi cũng không nghe rõ lắm, một lát sau mẹ tôi đi ngủ, mà rõ ràng tôi cũng mệt muốn chết, nhưng chả hiểu ma xui quỷ khiến sao lại cầm quần áo vào phòng tắm.
Biên Nhược Thủy đi theo tôi vào phòng tắm chỉnh bình nóng lạnh, sắp xếp mọi thứ thuận tiện xong thì ra ngoài ngay.
Tôi không mở vòi hoa sen mà mở vòi cho nước xả đầy bồn, tự dưng muốn ngâm mình một lát. Lúc đầu nước có hơi nóng, tôi vừa đưa chân vào đã phải rút ra ngay, đợi thêm một lát nữa cho nước nguội bớt mới dám vào nhảy vào.
“Mẹ kiếp, thoải mái quá!” Tôi rên một tiếng thỏa mãn, nhắm mắt lại cho đỡ mệt, cảm giác lâng lâng mờ mịt, tôi còn cảm giác được bên cạnh tôi đang có đứa con gái uốn éo nhảy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Mãi tới khi nghe tiếng gõ cửa tôi mới giật mình tỉnh lại, nước vẫn còn hơi nóng, xem ra nãy giờ tôi nằm ngâm nước nóng rồi ngủ quên mất.
Tôi không nghĩ ngợi gì, bước ra khỏi bồn tắm ra mở cửa, là Biên Nhược Thủy. Hắn liếc mắt nhìn tôi một lát rồi lập tức xoay người đi, tôi vội đưa tay kéo hắn lại, cười cười.
“Đừng đi, qua đây giúp tớ tắm…”
Tôi cảm nhận được rõ ràng hạ thân mình đang biến đổi, chẳng rõ do tác dụng của cồn hay đã lâu rồi không giải quyết chuyện ấy, tôi lôi Biên Nhược Thủy vào phòng tắm, ép hắn giữa cánh cửa và tôi, rồi dùng tay chặn lên cửa, không cho hắn chạy.
Lúc chạm tay vào Biên Nhược Thủy, tựa như có một dòng điện chạy thằng vào người tôi, tôi mặc kệ Biên Nhược Thủy có đồng ý hay không, vòng tay ôm chặt lấy hắn, đầu lưỡi đảo qua cổ liếʍ mυ'ŧ điên cuồng.
Thỏa mãn nghe thấy tiếng hắn bắt đầu thở dốc, tôi quờ quạng đưa tay vặn vòi nước nóng, hơi nước một thoáng đã tràn ngập căn phòng, khuôn mặt Biên Nhược Thủy bị hơi nước xông cho đỏ hồng lên, rõ ràng rất hưởng thụ, nhưng vẫn không chịu biểu hiện ra ngoài.
Tôi cởϊ áσ khoác của hắn, gần như là xé luôn nó ra, mùa đông lạnh, Biên Nhược Thủy mặc trong ba lớp, ngoài ba lớp áo, lại còn vùng vẫy chống cự tôi, hai đứa cứ dùng dằng như thế một lúc. Cuối cùng tôi sốt ruột, đưa tay vào trong quần hắn nắm lấy thứ đã bắt đầu cứng lên kia, bỗng nhiên có chút cảm giác rung động, vừa di chuyển tay, vừa cố sức kéo quần Biên Nhược Thủy xuống
Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài khiến đám quần áo vứt vung vãi dưới sàn ướt nhẹp. Miệng tôi bắt đầu di chuyển xuống dưới, tay cũng không nhàn rỗi mà sờ soạng lung tung cố gắng tìm những điểm mẫn cảm của hắn, Biên Nhược Thủy vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ của tôi mà hơi thở trở nên dồn dập nặng nề, vẻ mặt thống khổ như phải chịu một loại tra tấn vô hình.
“Sướиɠ không?” Tôi vươn đầu lưỡi liếʍ lên vành tai hắn, Biên Nhược Thủy né người sang bên tránh, tôi hiểu hắn định làm gì, mở miệng cắn nhẹ lên tai.
Biên Nhược Thủy vẫn im lặng, tôi quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn vội vàng cụp mắt xuống né tránh ánh nhìn của tôi, tôi bỗng nhiên cảm thấy tức giận dâng đầy người, quát to: “Tôi đang hỏi cậu, sao không trả lời hả?”
Biên Nhược Thủy nhăn nhó, khổ sở cắn môi nói: “Tống Thiên Lộ, cậu mau tỉnh lại nhìn kỹ coi tớ là ai đi, hôm sau cậu mà nhớ lại sẽ thấy chuyện này rất mất mặt đó..”
Tôi không nghe hắn nói gì, vẫn dùng ngữ khí ra lệnh nói với hắn: “Nắm lấy cái của tôi, nhanh lên, tôi làm thế nào cho cậu thì cậu làm lại y như thế, cho tới lúc tôi bắn ra mới được thôi!”
Hai mắt Biên Nhược Thủy đỏ lên càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thứ ở giữa chân tôi căng cứng, tôi đẩy hắn ngã vào trong bồn tắm, nước ấm bên trong bồn đã xả vừa đủ để ngập người, tôi khóa van nước nóng lại, rồi vội vàng leo vào nằm đè lên hắn.
“Nhanh lên một chút!” Tôi nắm cằm Biên Nhược Thủy, ra lệnh.
Biên Nhược Thủy quay đầu đi vẻ không thèm để ý tôi nói gì. Tôi nổi giận, kéo tóc hắn lại gầm nhẹ lên: “Cậu không phải gay sao? Cậu không phải thích tôi sao? Thế nào, bị tôi làm thế này cũng không hài lòng à?”
Không thèm để ý phản ứng của Biên Nhược Thủy, tôi đưa tay sờ xuống nửa thân dưới của hắn, đầu óc tôi rối loạn, nhất thời chả hiểu mình đang suy nghĩ gì, trong đầu óc chỉ ngập tràn suy nghĩ muốn hắn phải cầu xin tha thứ, muốn hắn hiểu rằng hắn không thể chống lại được tôi. Tôi cúi xuống ngực Biên Nhược Thủy, nhẹ nhàng ngầm lấy đầu ngực hắn rồi ra sức mυ'ŧ liếʍ, Biên Nhược Thủy thở dài ra một tiếng, tôi ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt hắn mơ màng, nhưng vẫn cố cắn chặt lấy môi dưới.
“Nếu cậu thấy sướиɠ thì cứ kêu lên, tôi thích nghe mấy âm thanh dâʍ ɖu͙© này lắm.” Tôi cười tà nheo mắt nhìn Biên Nhược Thủy.
“Tớ không phải đám con gái lên giường với cậu…” Thái dương Biên Nhược Thủy đã nổi gân xanh, hạ thân run rẩy theo tiết tấu di chuyển của tay tôi.
“Tôi biết chứ, cậu là Biên Nhược Thủy, là nam…” Tôi miễn cưỡng đáp lại, dùng móng tay tấn công vào đỉnh của hắn, Biên Nhược Thủy ngay lập tức nhíu chặt mày lại, biểu tình như sắp bắn tới nơi.
Đúng là Biên Nhược Thủy không thể chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, mới được một lát đã không nhịn được rồi, tôi bèn tăng tiết tấu lên, điều chỉnh lại lực độ bàn tay, khiến hắn phải nghiến răng, nói nhỏ: “Nhanh buông ra..”
Tôi vốn dĩ định buông tay ra rồi sẽ khiến hắn phải mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng lại không nỡ nhẫn tâm bắt nạt người không có chút kinh nghiệm nào như hắn. Chỉ một lát sau, Biên Nhược Thủy đã thở dốc, rồi một chất lỏng màu trắng dính nhớp bắn lên tay tôi và bụng hắn, có lẽ đã lâu rồi hắn không tự giải quyết. Biên Nhược Thủy mệt mỏi rã rời, nằm xụi lơ trong bồn tắm không hề lên tiếng, chỉ nhắm nghiền hai mắt lại.
“Cậu thoải mái rồi còn tôi nữa chứ!” Tôi kéo tay hắn tới hạ thân của mình.
Biên Nhược Thủy chuyển động tay một cách máy móc, không ra mạnh yếu gì chứ đừng nói tới kỹ xảo. Cảm giác nôn nóng, không đủ lưu sướиɠ khiến máu tôi sôi sùng sục, kéo hắn từ bồn tắm lên, nói ngắn gọn: “Dùng miệng!”
Tôi không thèm nhìn tới biểu tình của Biên Nhược Thủy, chỉ nghĩ tới dương v*t đang căng cứng đang khiến cả người khô nóng khó chịu, hắn càng không muốn hợp tác càng khiến tôi nôn nóng tới gần mất lý trí.
Tôi lật người Biên Nhược Thủy, đè sát vào thành bồn tắm, vừa bị tôi làm cho xuất ra nên cả người hắn mệt mỏi rã rời, để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm. Hạ thân của tôi đã sưng to khó chịu, chỉ muốn tiến vào phía sau hắn, nhưng rồi không rõ là do đầu óc choáng váng quá hay vì hắn giãy dụa né tránh mà tôi không thể tiến vào chỗ ấy được.
Bỗng nhiên trong đầu tôi lóe lên một hình ảnh, rồi lại một hình ảnh nữa, những hình ảnh về đoạn video gay hôm trước tôi đã quên giờ lại lần lượt hiện lên trong đầu. Động tác dâʍ ɖu͙© này, biểu tình say sưa này, tất cả những thứ đã từng khiến tôi cảm thấy buồn nôn, không thể nào tiếp thu nổi giờ lại nháng qua mắt tôi một lần nữa.
Tôi ngừng động tác của mình, tựa như bừng tỉnh trong giây lát, hoặc có lẽ như lại rơi vào một mê trận khác, tôi cảm thấy rõ ràng bộ vị nửa người dưới của mình đã mềm đi, không cần tắm nước lạnh, không cần người khác giúp giải quyết, chỉ cần một hình ảnh đã đủ sức đánh gục tôi, khiến tôi tỉnh trí lại…
Biên Nhược Thủy ra khỏi phòng tắm lúc nào tôi cũng không biết, chỉ tới khi cảm giác được nước trong bồn đã lạnh ngắt tôi mới nhận ra trong này chỉ có một mình tôi. Cả đêm tôi cuộn mình trong chăn, cơ thể không ngừng run rẩy, cứ nằm mê man, tỉnh, rồi lại mê man. Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy mẹ tôi đang ngồi ở đầu giường, còn mình thì đã được đắp thêm một lớp chăn nữa.
“Sắp giao thừa mà lại sốt hầm hập lên thế này, mày đúng là đứa thích làm người ta mất hứng mà, không có chuyện gì sao uống nhiều rượu thế hả?” Mẹ vừa thở dài, vừa đưa tay nhẹ vuốt vuốt trán tôi.
Trong óc tôi nháng lên hình ảnh đêm qua tôi và Biên Nhược Thủy đã làm gì trong phòng tắm, bèn vội vàng nắm lấy mẹ hỏi dồn: “Mẹ, Biên Nhược Thủy đâu?”
Bà chỉ tay ra ngoài: “Đi lấy thuốc cho mày rồi, thằng bé sáng sớm đã dậy giúp mẹ dọn dẹp, mày thì ngược hẳn với nó, chuyện nhà đã không động tay vào, lại còn lăn ra mà ốm nữa chứ.”
Tôi đổ mồ hôi lạnh, trong đầu còn luẩn quẩn hình ảnh gương mặt đau khổ của Biên Nhược Thủy đêm qua, thế nên liều hỏi thăm mẹ: “Mẹ, Biên Nhược Thủy không có chuyện gì chứ ạ?”
Mẹ nhìn tôi, vẻ mặt không hiểu gì, nói: “Chả có chuyện gì cả, làm sao nó có chuyện gì được hả, thằng bé sáng sớm dậy rất vui vẻ a!”
Chẳng lẽ là mơ sao? Tại sao cảm giác lại chân thực tới vậy? Trên tay tôi vẫn còn lưu lại cảm giác đây… Tôi đang nghĩ thì Biên Nhược Thủy đi vào, tay cầm một cốc nước, nhìn tôi nói: “Cậu uống thuốc đi!”
Tôi hoài nghi liếc nhìn hắn, nét mặt Biên Nhược Thủy vẫn tự nhiên như thường, không thấy có điểm gì khác lạ. Không lẽ là tôi đã nhớ nhầm? Là lúc tôi uống say, đầu óc mơ hồ rồi tự mình nằm mộng xuân?
“Hôm qua là cậu đưa tớ về nhà hả?” Tôi hỏi Biên Nhược Thủy.
“Ừ!”
Mẹ tôi ngồi cạnh nói chêm vào: “Nó chỉ sợ mày uống say quá không tìm được nhà nên ra tận đầu phố đón mày, may là mắt thằng bé tinh, kêu tài xế dừng xe lại đưa mày về, không thì giờ mày còn nằm ngủ trên đường con ạ.”
Tôi thấy có điểm không phải, lại liếc qua nhìn Biên Nhược Thủy dò hỏi, hắn chỉ cười cười, rồi nhẹ nhàng đáp: “Đâu có, lúc đó tài xế cũng định dừng xe mà.”
“Thế lúc tớ lên lầu thì đi ngủ luôn hả?” Tôi hỏi tiếp.
Biên Nhược Thủy gật đầu, nói: “Cậu tắm xong thì đi ngủ…”
Tôi cố tìm manh mối trên khuôn mặt Biên Nhược Thủy, tôi sợ rằng giờ phút này hắn sẽ không nhịn nổi mà nói với tôi rằng hắn đang giả vờ. Nhưng từ đầu tới cuối biểu tình của Biên Nhược Thủy vẫn bình tĩnh, thản nhiên như cũ, thậm chí còn mỉm cười. Ha ha…may mà đó chỉ là mơ, tôi thầm khấn vái trong đầu, nếu đêm qua xảy ra chuyện đó thật thì có mấy kiếp nữa cũng không đủ để tôi tự sám hối.
Tôi nằm trên giường run rẩy vì lạnh, một lát sau bác sĩ tới tiêm cho một mũi rồi bắt đầu truyền dịch. Biên Nhược Thủy và mẹ ra ngoài đóng cửa lại cho tôi nghỉ ngơi, cả căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, tiếng di động rung lên càng rõ ràng.
Tôi cầm điện thoại, bấm nút trả lời, giọng nói ồn ào của Lưu Duy xen lẫn tạp âm đập thẳng vào màng nhĩ.
“Tối qua mày uống nhiều thế sao mà về nhà được hở?”
“Mày đưa di động cách xa mồm tý đi, tiếng lớn quá.”
“Thì mày đưa di động xa tai mày ra không được à!”
Tôi không thèm cự nự, đem đặt di động cách ra một đoạn, nhìn như đang nói chuyện bằng loa ngoài.
“Hỏi mày đó, hôm qua mày uống nhiều thế sao mà về nhà được?”
Tôi thở dài một hơi, uể oải trả lời: “Đừng có đánh đồng người quân tử như tao với loại tiểu nhân éo biết xấu hổ như mày, đêm qua tao bắt xe cho mày về ấy! Tiền cũng là do tao trả, người ta nói mày thịt nhiều mỡ nặng, thu thêm của tao những 2 tệ nữa.”
Tiếng cười của thằng ngốc Lưu Duy kia truyền tới, hắn vừa cười vừa mắng: “Mày thôi đi! Máy tính tiền tự động của lũ taxi ở chỗ mình sau chín giờ sẽ tự động nâng thêm 2 tệ nữa mà.”
Tôi hừ lạnh một tiếng, “Mày đã biết thì còn gọi điện thoại sớm thế này làm gì hả?”
“Sớm cái gì hả! Đã mấy giờ rồi mà thằng lợn mày còn chưa dậy đi? Dậy nhanh đi, lát nữa tao qua nhà tìm mày đó.”
“Không có chuyện sang tìm tao làm gì chứ?” Tôi sốt ruột quát ầm lên, chai truyền dịch cũng lung lay theo.
Cửa mở ra, tôi ngẩng đầu lên nhìn, Biên Nhược Thủy lo lắng hỏi tôi: “Làm sao thế?’
Trong điện thoại vọng lại tiếng hỏi của Lưu Duy: “Biên Nhược Thủy hả?”
Tôi vội vàng nhấn nút giữ máy, Biên Nhược Thủy thấy tôi không có chuyện gì bèn đi ra ngoài.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở rồi lại cầm điện thoại lên hỏi: “Mày tới nhà tìm tao làm gì?”
“Lúc nãy là Biên Nhược Thủy hả?” Lưu Duy vẫn hỏi bằng một giọng kỳ quái.
Tôi do dự một lát rồi đáp: “Phải! Làm sao?”
Lưu Duy cười mỉa, “Chả sao cả, nhà mày nhận nuôi hắn hả?”
“Mày cứ coi như mẹ tao ngang với thánh là được!”
Tôi chỉ có thể nói như thế, nói hơn nữa Lưu Duy cũng chả tiếp thu nổi. Từ lúc hắn say rượu nói chuyện với tôi đêm qua, tôi bắt đầu hiểu được hắn cũng rất quan tâm tới bạn bè, nhưng đầu óc suy nghĩ không được mạch lạc cho lắm, nói nhiều hay nói ít với hắn đều chẳng phải chuyên hay.
“Thế là tốt rồi! Giờ nhà mày sẽ không phải lo không người kế nghiệp a.”
Tôi quát tướng lên với cái điện thoại: “Mày cút đi cho tao, tao không phải người chắc?”
“Ba mày trông mong mày đậu được đại học chắc? Chuyện này thì tao có thể hiểu được, Biên Nhược Thủy mà thành con trai nhà mày thì trên mặt ba mày chắc chắn sẽ được dát vàng chứ chẳng chơi! Mà nhà Biên Nhược Thủy có chuyện gì thế?’
Bỗng nhiên tôi thấy lo lắng, cố hạ nhỏ giọng nói với Lưu Duy: “Chuyện này mày đừng nhắc tới trước mặt Biên Nhược Thủy hen, nhà cậu ta xảy ra chuyện gì mày cũng đừng dây vào, ngay cả tao mà mẹ cũng chả nói cho biết chứ là.” Tôi thuận miệng đem đổ hết mọi nguyên cớ lên mẹ.
“Được, cứ yên tâm đi, tao không thiếu não như thế đâu, mày mau dậy đi, tao đã tới dưới nhà mày rồi này.”
“Hả?” Tôi vội vàng tung chăn, nhảy khỏi giường chạy tới cửa sổ, bỗng nhiên phía sau như có gì bị kéo đi, quay đầu lại nhìn mới phát hiện kim truyền dịch đã rơi khỏi tay rồi, trong bình dịch còn lại hơn phân nửa. Tôi ngó ra ngoài cửa sổ, làm gì có ai đâu. Lưu Duy dám lừa tôi à?
Cửa mở, khuôn mặt tròn tròn như bánh bao của Lưu Duy ló vào phòng, nhìn tôi cười toe toét, vốn dĩ tôi đang tức muốn bốc khói đằng tai, nhưng thấy cái mặt tí tởn của Lưu Duy thì cơn tức đã bay đâu mất một nửa.
“Mẹ mày nói mày bị bệnh, sao thế? Mà mày cũng phải truyền dịch cơ à?” Lưu Duy túm lấy cái ống truyền dịch bị rớt ra, cau mày hỏi: “Sao lại còn những nửa bình thế này? Mày định uống hết chỗ còn lại à?”
“Uống cái con bà mày ấy!” tôi bực mình chửi um lên, nếu không phải tại hắn thì việc gì tôi phải lãng phí thuốc đắt như vầy chứ.
Lưu Duy không thèm để bụng câu chửi rủa của tôi, đi ra ngoài, tôi cứ đứng đó mãi cho tới khi nghe có tiếng cửa phòng bên bị mở mới cảm thấy hơi lo lo, cũng ra ngoài theo.
“Đây là phòng Biên Nhược Thủy à?” Lưu Duy thản nhiên đi qua đi lại trong phòng.
“Ờ.” Tôi gật đầu, nói: “Không có gì hay đâu, đi ra ngoài đi, mày vào đây xáo đồ lung tung lại mất công hắn vào dọn dẹp lại.”
“Ây dà? Cái hộp này nhìn đẹp phết nha, không biết Biên Nhược Thủy để cái gì quý trong này đây?” Lưu Duy cầm lấy một cái hộp, loay hoay mở ra.
Tôi thực sự chẳng thèm để ý xem trong phòng Biên Nhược Thủy có những gì, nhưng nghe Lưu Duy nói, tôi tự nhiên cảm thấy chút buồn bực. Lưu Duy mở cái hộp ra, ngắm vật trong đó rồi chặc lưỡi: “Chỉ là cái ví tiền à, còn tưởng gì nữa chứ! Không lẽ là đồ do lớp trưởng lớp mình tặng hắn, ha ha..”
Tôi chỉ có thể cố kéo khóe miệng lên cùng cười với Lưu Duy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, sao mình tặng đồ mà hắn lại không dùng? Đặt trong hộp làm cái trò gì cơ chứ? … Tuy nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ lạ thường.
“Rồi rồi! Đi ra ngoài nhanh lên đi..” Tôi đẩy Lưu Duy ra ngoài, vừa đóng cửa vừa hỏi: “Mày tới tìm tao làm gì? Không lẽ qua điều tra hả?”
Lưu Duy như bị tôi điểm trúng tim đen, lúng túng ra mặt, thấy tôi cứ nhìn chằm chằm, hắn vội khoát tay, nói lấp liếʍ: “Cái gì chứ, tao tới coi mày như nào rồi, xem nhà mày đã chuẩn bị tết tới đâu, nhân thể kiếm bữa cơm luôn…”
Tôi không thèm đáp lại, bỏ vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Tới lúc sửa soạn tử tế hết rồi tôi mới chú ý, mẹ với Biên Nhược Thủy đều không có ở nhà, chắc là lại ra ngoài đi mua cái gì rồi.
Lưu Duy thấy tôi đi ra, bèn níu tay tôi lại, hỏi: “Mày đi mua pháo với tao không? Tao muốn đốt pháo quá..”
“Không phải là không được phép đốt pháo sao?”
Lưu Duy gắt lên, “Không cho đốt thì mấy tiếng pháo này ở đâu ra hả?”
“Đốt pháo thì phải ở chỗ quy định chứ? Toàn là mấy công ty lớn đốt thôi, bên khu dân cư này từ lúc gặp chuyện không may đã cấm không cho đốt pháo nhiều năm rồi.”
“Thế năm ngoái mày cũng không đốt à?” Lưu Duy tựa vào khung cửa nhìn tôi hỏi.
“Có chứ, làm lén ấy, sau chung cư này có một khoảng đất trống, năm nào tao cũng đi tới đó đốt pháo một mình.”
Lưu Duy lườm tôi một cái rách mắt: “Cái thằng điên này, còn đòi giả vờ! Đi với tao ra cửa hàng mua pháo đi, tao chở mày đi.”
“Mày làm gì đi xe tới đâu?” Tôi ló đầu qua cửa sổ nhìn xuống dưới.
“Tao đỗ xe ở ngoài, chỗ này không cho xe đậu.”
Tôi nghe xong tự nhiên thấy hứng khởi hẳn lên, cầm theo ít tiền rồi khóa cửa đi theo hắn. Tới chỗ đậu xe, tôi mới phát hiện chiếc xe Lưu Duy lái là xe tải, thiếu chút nữa là quỳ xuống ngay trước mặt hắn, loại xe này mà hắn có thể lái tới tận đây thì chắc hẳn đi trên đường chả có thằng nào dám tạt đầu hết.