Chương 26
Nhà tôi ăn tết năm nay khác hẳn mọi năm vì có thêm Biên Nhược Thủy, lúc ăn cơm chiều, tôi nhìn cả bàn đầy thức ăn thôi cũng đủ thấy no rồi. Nhà tôi có thói quen ăn một ít lót dạ vào chiều tối, rồi tới mười hai giờ đêm ăn sủi cảo. Cảm giác bốn người ngồi quanh bàn ăn có chút khác lạ, giờ này tôi đã tự xem Biên Nhược Thủy như một thành viên trong nhà, chắc hẳn mẹ tôi cũng nghĩ như thế rồi.“Qua đây, lì xì của hai đứa này!” Mẹ tôi cầm hai bao lì xì đi vào.
Tôi nhanh tay chọn lấy bao dày, còn cái bao mỏng thì đưa cho Biên Nhược Thủy, mẹ nhìn tôi rồi cười khẩy một cái: “Mẹ biết trước là mày sẽ chọn cái bao dày, nên cố ý nhét toàn tiền lẻ ở trong ấy đấy.”
Tôi sửng sốt, mở bao lì xì ra nhìn, đúng là nhìn rồi chỉ muốn nghiến răng cho nát hàm, trong đó chỉ có chừng hai mươi, ba mươi tờ tiền loại mười tệ, mẹ tôi thiệt âm hiểm quá đáng. Không thể để mẹ đắc ý hoàn toàn được, tôi cười hề hề: “Con sớm đoán được mẹ sẽ dùng cách này để chỉnh con nên mới dành lấy cái bao dày, không để phần thiệt cho Biên Nhược Thủy.”
Biên Nhược Thủy nghe tôi nói vậy thì mỉm cười, cầm bao lì xì nhìn mẹ, nói: “Dì, cháu không thể nhận cái này được…”
Mẹ tôi đã sớm biết được hăn sẽ nói như thế, cho nên nhẹ nhàng nói với hắn, rằng đây không đơn giản chỉ là tiền, đây là tâm ý của bà. Kết quả là Biên Nhược Thủy cảm động nhận lấy, cả nhà vui vẻ ngồi vào bàn ăn cơm.
“Hai đứa nói mong muốn đầu năm coi nào!” Ba tôi giơ chén rượu lên nói.
Cả nhà cùng chạm chén, tôi uống một hơi hết cả chén rượu. Nhìn qua Biên Nhược Thủy, thấy hắn vẫn chưa nói gì, đành phải mở miệng nói trước.
“Con muốn năm sau hai đứa con có thể trở lại trường học, cùng học tập giống như trước.”
Ba tôi trừng mắt nói: “Còn học hành như trước đây thì mày khỏi đi học nữa cũng được đó.”
Tay tôi đang gắp thức ăn đành phải ngừng lại, bất đắc dĩ nói: “Cái giống mà con bảo không phải là cách học của con, mà là môi trường học ấy.”
Ba thôi không nói nữa, vẻ mặt coi bộ rất vui vẻ, mẹ tôi liếc nhìn Biên Nhược Thủy, hỏi: “Nhược Thủy, cháu định làm gì?”
Biên Nhược Thủy nghe mẹ tôi hỏi thì ngẩn người ra, suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng đáp: “Cháu chưa có dự định gì cả..”
Không chờ Biên Nhược Thủy nói hết câu, tôi đã ngắt lời hắn: “Cậu không định cùng tớ quay lại trường học tiếp à?’
Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh, sự yên tĩnh mà không ai hiểu rốt cuộc bởi vì sao. Mẹ bới cơm cho cả nhà, ba nhấp nốt ngụm rượu. Tôi đột nhiên hiểu ra được vấn đề ở đây là gì, lẽ nào mẹ tôi không muốn Biên Nhược Thủy đi học cùng với tôi, hay ba mẹ không muốn chi thêm tiền nữa.
Cảm giác được bầu không khí đang trở nên kỳ lạ, Biên Nhược Thủy vội mở miệng nói: “Hôm nay là giao thừa rồi, cháu hát cho chú dì nghe hen! Chắc mọi người chưa từng nghe cháu hát đâu. Nhà cháu bốn phía đều là núi, trước đây cháu hay hát to để nghe tiếng vọng lại. Mà mấy bài hát này chắc mọi người nghe cũng khó hiểu được, toàn là thổ âm cả, hơn nữa phải hát to.”
Bỏ đi, có chuyện gì thì để thương lượng sau cũng được, hôm nay là giao thừa rồi, đừng để cả năm bị dông. Tôi thả lỏng người, cố gắng lấy lại vẻ mặt thoải mái, vỗ tay động viên Biên Nhược Thủy, ba mẹ thấy thế cũng vui vẻ vỗ tay theo.
Biên Nhược Thủy không hề mất bình tĩnh, vốn dĩ tôi cho rằng hắn sẽ không định hát, ai dè lại hát thật. Bài hát ấy một từ tôi cũng không hiểu được, giọng hát không to lắm, nhưng so với giọng nói ngày thường của hắn thì cũng nghe lớn hơn nhiều rồi. Tôi không hiểu Biên Nhược Thủy đang hát gì, nhưng nhìn vẻ mặt, ánh mắt, động tác thì chắc bài hát này thuộc loại dân ca, cổ nhạc gì đó, tuy nhiên nếu xét quần áo của hắn thì chẳng hợp chút nào, tôi cố nín cười, nỗ lực trấn định tới khi kết thúc.
Bài hát của Biên Nhược Thủy làm không khí trong phòng thay đổi, mọi người thoải mái hơn, còn quay sang trêu chọc nhau, ba mẹ thì bắt đầu kể lại chuyện ăn tết khi hai người còn bé. Tôi ngồi cạnh, vừa nghe vừa nhắn tin, tin nhắn chúc mừng cứ báo tới liên tục, tôi lựa bừa lấy một cái rồi nhấn gửi hàng loạt.
Tôi đã chạy đi mua thêm mấy hộp pháo nữa, pháo mua mấy hôm trước với Lưu Duy đã bị tôi với Biên Nhược Thủy đốt hết sạch mấy hôm trước rồi còn đâu. Khệ nệ mang được pháo xuống lầu tới khoảnh đất trống sau khu chung cư đã thấy cả đám người ở đó rồi. Tôi nghĩ một lát, lại hì hụi đi tìm chỗ nào vắng vắng một chút, năm ngoái tôi khoái cái trò tụ tập lại đốt pháo lắm, nhưng năm nay có Biên Nhược Thủy, tự dưng lại thấy để hắn một mình với tôi thì tốt hơn là ở chỗ đông người.
Phải sắp xếp mọi thứ cẩn thận khá tốn thời gian, chỗ này cũng không tới nỗi nào, hơi khuất một tý, nhưng cũng có thể phòng chuyện pháo đi lạc. Tôi xem xét kỹ càng một lần nữa thấy không có vấn đề gì mới nhận ra còn thiếu Biên Nhược Thủy. Lẽ ra với cá tính hắn, thấy tôi làm gì đều xông vào giúp thì giờ này phải ở đây rồi mới đúng.
Vào nhà, chỉ thấy ba mẹ đang ngồi xem chương trình hài cuối năm, Biên Nhược Thủy không có ở phòng khách. Tôi đẩy cửa phòng hắn ra, thấy hắn ngồi trên giường, trên mặt đất toàn là vụn giấy bị cắt ra, trên tay còn cầm cây kéo, đang chăm chú làm gì đó.
“Cậu làm gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Cắt tranh giấy a! Cái này là do mẹ tớ dạy cho, cũng có thể coi là nghề gia truyền được đó. Hồi ấy mẹ tớ rất muốn có một đứa con gái làm bạn cùng, ai dè lại có một đứa con trai là tớ. Nhưng mẹ cũng đối xử với tớ tốt lắm, cắt tranh giấy cũng là do mẹ dạy cho, chỗ này là tranh tớ cắt xong rồi đó, cậu coi thử đi.”
Tôi tiện tay cầm lấy một tranh giấy đã cắt xong, nhất thời sững người, tuy rằng tôi không am hiểu thứ này, nhưng tôi cũng hiểu được rằng, để cắt được như thế này cũng cần tới công phu không hề nhỏ chút nào. Chỉ từ một mảnh giấy tầm thường, qua tay Biên Nhược Thủy một lát đã trở thành những hình dạng sống động không ngờ. Tôi không khỏi lộ ra nét thán phục, Biên Nhược Thủy thấy vậy thì cười vui vẻ, hài lòng chỉ vào đống tranh giấy, hỏi: “Cậu nhìn cái này coi, cái ở dưới cùng ấy, nhìn đẹp không?’
“Đẹp!” tôi gật gù khen ngợi.
Biên Nhược Thủy nghe tôi khen thì phấn khích hơn hẳn, cây kéo như gắn chặt vào tay, không ngừng chuyển động. Tôi đứng cạnh Biên Nhược Thủy, một lát sau hắn đã cắt xong một cái, đưa cho tôi, mấy phút sau lại cắt xong cái nữa, đưa cho tôi…nỗi bất an từ từ dâng lên trong tôi, tay hắn càng ngày càng nhanh, ánh mắt nhìn cây kéo càng ngày càng dại ra, vô cùng quen thuộc, một luồng gió lạnh chạy dọc sống lưng, tôi khẽ gọi Biên Nhược Thủy: “Biên Nhược Thủy, cậu làm sao thế?’
Biên Nhược Thủy dường như không hề nghe thấy câu hỏi của tôi, vẫn cắt giấy liên hồi không ngừng nghỉ, tôi sợ hãi, gọi giật: “Biên Nhược Thủy!”
Biên Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn tôi, “Làm sao thế?’
Thấy nhãn thần hắn đã khôi phục lại bình thường, tôi mới lén thở phào một cái, có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi vỗ vai hắn, “Đừng cắt nữa, bọn mình đem mấy cái này dán lên rồi xuống dưới lầu đốt pháo đi.”
Biên Nhược Thủy gật đầu, bỏ kéo xuống, cầm tranh dán đầy lên tường rồi lại dán lên trên cửa sổ. Nhìn hắn vẫn mỉm cười vui vẻ, tôi nhịn không được mà hỏi: “Biên Nhược Thủy, hôm nay có gì mà vui thế? Đã hát rồi lại còn cắt giấy nữa.”
Biên Nhược Thủy vừa dán vừa đáp lời: “Giao thừa vui vẻ thì cả năm cũng vui vẻ, cũng là muốn kiếm vận may cho năm sau cả thôi. Giao thừa năm ngoái mẹ con tớ giận nhau, cuối cùng cả năm chẳng có tý thuận lợi nào cả…”
Từ lúc hắn tới nhà tôi ở rất ít khi nhắc tới mẹ mình, vậy mà giờ lại nhắc tới, khiến tôi cũng không hiểu chuyện đó có nghĩa là gì. Trong lúc tôi còn suy nghĩ thì cả căn phòng đã được Biên Nhược Thủy phủ đầy tranh cắt giấy, chỗ nào cũng có. Biên Nhược Thủy ngoái đầu nhìn tôi, hỏi: “Thế nào?”
“Đẹp lắm!” Tôi mỉm cười.
“Vậy hai đứa mình đi đốt pháo đi!”
“Còn chưa tới mười hai giờ mà, chờ tới mười hai giờ chúng ta hãy đốt pháo, thế náo nhiệt hơn.”
Biên Nhược Thủy cười khúc khích, gật đầu, “Tớ rất mong chờ a, một năm mới lại sắp tới rồi.”
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của hắn, trong lòng tôi nhẹ hơn rất nhiều, có lẽ những đau đớn năm cũ sẽ theo đêm nay mà biến mất.
Chương trình hài cuối năm rõ chán, tôi miễn cưỡng cùng cả nhà ngồi coi, xem như làm cảnh cũng được, Biên Nhược Thủy ngồi cạnh thì cưới tới cười lui, thật không ngờ rằng khiếu hài hước của hắn lại thấp tới như vậy. Ngồi ngáp ngắn ngáp dài mãi cũng tới 11 giờ rưỡi, tôi liếc mắt ra hiệu cho Biên Nhược Thủy, hai đứa vội chuồn ra ngoài.
“Chỗ này khác với chỗ hôm trước a!” Biên Nhược Thủy nhìn xung quanh.
“Ừ, chỗ này vắng hơn, chỗ lần trước giờ đầy người là người, nhỡ may để lạc cậu thì không hay.” Tôi vuốt đầu hắn cười cười.
“Cậu nghĩ tớ là đứa không biết suy nghĩ chắc, chỗ nhỏ như thế thì lạc làm sao được?” Biên Nhược Thủy bặm môi hậm hực.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn biểu lộ nhiều cảm xúc như thế, khác hẳn bình thường nếu không im lặng thì cũng là cười, nếu lời nói về đêm giao thừa là chuẩn xác, vậy thì cuộc sống năm sau của chúng tôi sẽ rất đa dạng, muôn màu muôn vẻ rồi.
Đây đó bắt đầu vang lên tiếng pháo, thỉnh thoảng có pháo hoa bắn lên trời, Biên Nhược Thủy cuống quýt giật tay tôi chỉ trỏ: “Nhìn đẹp chưa kìa!”
“Năm mới ở chỗ cậu chắc cũng phải có nhà bắn pháo hoa chứ, sao lại vui quá thế hả!”
“Nhà tớ ở nơi hẻo lánh, hơn nữa có nhiều người đi làm ở xa, tới giáp tết mới về nhà, cho nên thường ngày vắng lắm. Tớ vẫn hay thấy nhớ quê mình, tuy nơi đó nghèo, nhưng cuộc sống lúc nào cũng vui vẻ.”
Nhìn ánh mắt đượm vẻ cô đơn kia, tôi không kìm được mà nắm chặt tay hắn, Biên Nhược Thủy không chối từ lại khiến tôi nổi máu trêu chọc: “Không phải cậu bảo giao thừa vui vẻ thì cả năm cũng được may mắn sao? Nếu giờ tớ với cậu hôn một cái, có phải năm sau chuyện gì cũng có thể làm được không?”
Biên Nhược Thủy nhíu mày, gạt tay tôi ra: “Cậu đang nói gì thế hả? Cậu đúng là…ai, sao mà chẳng chịu để ý nói năng gì thế.”
Tôi cười to, vòng tay ôm chầm lấy hắn: “Biểu tình của cậu dễ thương chết đi được, tớ muốn nhìn cậu giậm chân cơ.”
Biên Nhược Thủy hừ một tiếng, đương lúc tôi đang đắc ý dạt dào thì có một cảm giác ấm áp trên môi mình. Tôi sững người ngạc nhiên, Biên Nhược Thủy rướn người, áp nhẹ môi mình lên môi tôi rồi quay đầu đi ngay lập tức, cúi đầu nói khẽ: “Một ngày là được rồi, một năm thì dài quá.”
Tôi nhẹ xoa lên khuôn mặt hắn, có cảm giác ươn ướt, tôi im lặng, Biên Nhược Thủy chỉ lên trời: “Nhìn kìa, pháo hoa chỗ ấy nhìn đẹp thật.”
“Đó là chỗ gần khu trung tâm, năm nào cũng bắn pháo hoa lâu lắm.”
“Thế chẳng phải năm nào cậu cũng được coi miễn phí sao?”
Tôi gõ nhẹ lên đầu hắn, đáp: “Đó là của nhà nước bắn cho dân xem, chẳng lẽ còn muốn thu tiền của cậu chắc!”
“Cũng đúng ha, thế này cũng có cảm giác rất may mắn rồi…” Biên Nhược Thủy thì thầm.
“Cậu suy nghĩ cũng chu đáo thật đấy, tớ chưa bao giờ nghĩ tới nơi này đâu.” Tôi bắt đầu sắp xếp lại đống pháo đặt trên mặt đất.
Biên Nhược Thủy cũng ngồi xuống bên cạnh giúp tôi một tay, vừa giúp vừa nói: “Đó là vì cậu ôm nhiều thứ quá, tất nhiên cũng không thể phát hiện ra nơi nhỏ như thế này được.”
Tôi ngẩng đầu liếc hắn một cái, “Biên Nhược Thủy, hôm nay tớ không dám nói mấy câu ủy mị, cậu đã nói rồi mà, hôm nay phải thật vui vẻ mới được.”
Biên Nhược Thủy nghe xong phì cười, “Ai bảo tớ ủy mị hả, tớ nãy đã nói rồi, tớ không thể làm Biên Nhược Thủy như trước đây nữa, tớ muốn bắt đầu từ hôm nay phải trưởng thành hơn mới được.”
Nói rồi hắn làm một tư thế nhìn ngốc không đỡ được. Tôi nhìn hắn không nín nổi cười, tới nỗi suýt làm đổ cái đài pháo, may mà có Biên Nhược Thủy nhanh tay đỡ lấy. Chúng tôi vừa tán nhảm vừa chuẩn bị dây dẫn, thời gian cũng trôi qua nhanh.
Chỉ một lát sau, xung quanh đã vang lên mấy tiếng pháo lẻ tẻ, tôi cùng Biên Nhược Thủy ra dấu cho nhau, hai bên cùng châm lửa một lúc. Tiếng pháo vang lên to muốn ù cả tai, tôi ngẩng đầu lên nhìn, một mảng màu sắc sặc sỡ, chỉ tiếc là không thể mở mắt ra nhìn được, xác pháo cùng những mạt pháo thi nhau trút xuống đầu hai đứa như mưa. Tôi kéo Biên Nhược Thủy chạy ra chỗ có mái che đứng xem.
Bốn phía đều được chiếu sáng, nhuộm một màu đỏ rực, khuôn mặt của Biên Nhược Thủy cũng đỏ lên, vui vẻ không ngớt. Một chốc bảo tôi xem này, một lát lại kêu tôi nghe cái kia, bởi vì chúng tôi cùng nhau đốt pháo, pháo hoa bắn lên ngay trên đầu hai đứa nên nhìn có cảm giác hoành tráng vô cùng. Tuy năm nào cũng thế này, nhưng nghĩ sao vẫn thấy năm nay đẹp hơn rất nhiều.
Đốt một lượt pháo xong, chúng tôi đốt thêm một đợt nữa, hai đứa chạy đuổi bắt nhau như vịt, có điều động tác của hắn chậm hơn so với tôi. Thấy tôi chạy đi đâu, hắn đều cuống quýt đuổi theo tới đó, nhòm thấy mắc cười kinh khủng, nhưng nếu rũ được cái cảm giác nơm nớp lo sợ sẽ làm tổn thương tới hắn ở nơi tôi thì có lẽ còn hạnh phúc hơn nhiều
“Giờ mới mười hai giờ này!” Tôi nhìn lại di động.
Biên Nhược Thủy quay lại nhìn tôi, “Cậu nói gì?”
Tôi vừa muốn nói thì xung quanh đã vang lên tiếng pháo nổ đì đùng ong hết cả tai. Tôi cúi tới gần tai hắn, cố nói thật to: “Giờ là giao thừa rồi, chúc mừng năm mới, Biên Nhược Thủy!”
“Năm mới tốt lành! Tống Thiên Lộ…” Biên Nhược Thủy cũng quay lại chúc mừng tôi, nụ cười trên môi không dứt.
Tôi mỉm cười, nói với hắn: “Còn có mấy cây pháo nữa, tớ đi đốt cho cậu xem nhé.”
Biên Nhược Thủy túm tay tôi lại, nói cái gì đó không thể nghe rõ được, tôi vội ngăn hắn lại: “Tạm thời đừng nói, tớ đi châm pháo trước đã, nếu để lỡ thì hết cả thú vị mất.”
Tới khi tôi trở lại, pháo hoa màu tím đã được bắn lên, sáng cả một góc trời. Đây là loại pháo hoa tôi thích nhất, pháo hoa bay lên giống như sao băng bay qua bầu trời, vô cùng đẹp mắt, cho nên mới để dành tới cuối cùng. Tôi tới cạnh Biên Nhược Thủy, vỗ nhẹ lên đầu hắn, nói to: “Nói đi, cậu muốn nói với tớ cái gì hả.”
Biên Nhược Thủy nhìn tôi, nói một câu kinh ngạc, tôi không nghe rõ, ghé tai lại gần miệng hắn, bảo hắn nói lại lần nữa.
Tôi vẫn mỉm cười chờ đợi, hơi thở của Biên Nhược Thủy phả lên tai, trong tiết trời giá lạnh đêm nay có chút ấm áp. Tim tôi đập nhanh, thình thịch, thình thịch, nhưng không phải vì hưng phấn, mà chỉ bởi vì căng thẳng.
“Tống Thiên Lộ…mẹ tớ…mẹ…có phải…không còn nữa?”
“. . .”
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm khi nghe rõ câu hỏi của Biên Nhược Thủy, tới khi tôi quay đầu định thần nhìn kỹ lại, Biên Nhược Thủy đã nở nụ cười nhợt nhạt nhìn tôi, “Tống Thiên Lộ, mẹ tớ…mẹ…bà ấy có phải đã mất rồi hay không?”
Tôi nhìn bờ môi hắn run rẩy, như muốn nói, mà cũng như không dám nói ra. Giây lát sau, tiếng khóc như xé nát tâm can vang lên, Biên Nhược Thủy quỳ rạp xuống đất, dường như muốn khóc cho tan cả lục phủ ngũ tạng, khiến trái tim tôi không tự chủ được mà thắt lại đau đớn từng hồi.
Biên Nhược Thủy liên tục gọi mẹ, mỗi tiếng kêu dường như muốn cắt đứt tim người khác. Tôi chưa từng có và cũng không hiểu cái cảm giác khi phải thừa nhận đã mất đi người mình yêu nhất, chỉ có thể bất lực đứng đó nhìn hắn, mỗi giây trôi qua tựa như một hình phạt vô hình nặng nề đối với tôi.
Pháo vẫn nổ râm ran, tiếng khóc nấc vang lên khe khẽ, tiếng hò hét vui cười đồng thời vang lên cách đó không xa. Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng được khuôn mặt tươi cười của họ đối lập tới cỡ nào với tiếng khóc ở nơi chúng tôi đang đứng đây.
“Vì sao…vì sao lại như vậy? Vì sao…vì sao mẹ tớ…mẹ…ngay cả…ngay cả tiền chữa bệnh…cũng…không có…mẹ! Mẹ…mẹ quay về đi, con không cần đi học nữa…con nói rồi…con muốn….muốn chăm sóc cho mẹ…về với con…mẹ…về đi…”
Tiếng của Biên Nhược Thủy càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng khàn, hơi thở dồn dập. Tôi ngồi xuống ôm chặt lấy hắn, vỗ nhẹ vào sau lưng, khẽ khàng: “Đừng khóc nữa, nếu mẹ cậu mà nghe được thì buồn lắm đấy.”
Tôi không biết hắn có nghe được những lời an ủi của tôi hay không, tiếng pháo xung quanh tắt dần, Biên Nhược Thủy cũng từ từ ngừng khóc, chỉ còn tiếng nấc khe khẽ theo nhịp vuốt của tay tôi. Hai đứa ôm nhau ngồi lặng lẽ, đôi môi Biên Nhược Thủy run rẩy, không nói một lời.
“Tớ biết cậu đau khổ, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục sống, những chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi.”
Biên Nhược Thủy nở nụ cười yếu ớt, cất giọng khàn khàn nói: “Tớ mà khóc rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa đâu, chỉ tiếc là giao thừa vốn phải cười thì tớ lại khóc, năm nay lại không được may mắn rồi..”
Tôi xoa nhẹ khuôn mặt hắn: “Còn tưởng sao chứ? Khóc một trận rồi sẽ đem hết những thứ đau buồn ném đi, chứng tỏ cậu đã mạnh mẽ lên, đã có đủ can đảm đối mặt, sau này tất cả những chuyện đó chỉ còn là quá khứ thôi.”
“Đúng rồi…tớ đã mạnh mẽ hơn rồi…” Biên Nhược Thủy thì thào: “Cũng tới lúc nên đi rồi…”
“Cậu nói thế là có ý gì?” Tôi nhìn chằm chằm vào Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố mỉm cười, khiến cho người khác có cảm giác khó chịu khó tả.
“Tớ đã khỏe hơn rồi, không cần gia đình cậu phải giúp đỡ nữa, thời gian này đã làm phiền mọi người nhiều rồi. Tống Thiên Lộ, cậu đối với tớ rất tốt, tớ nhất định sẽ không bao giờ quên, kỳ thực tớ hiểu rõ, cậu còn quan tâm tới tớ hơn cả dì. Nhưng dì là người tốt nhất tớ từng gặp, dì không có nghĩa vụ phải nuôi tớ, nếu tớ đã ổn, thì sẽ không ở lại làm gánh nặng cho nhà cậu nữa.”
“Biên Nhược Thủy, sao cậu vẫn nghĩ mình là gánh nặng của nhà tớ chứ?” Tôi ngồi trên đất yếu ớt hỏi lại, ngẩn mặt ra nhìn hắn.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Biên Nhược Thủy hỏi ngược lại, “Tống Thiên Lộ, cậu nghĩ chuyện gì cũng thực dễ dàng, bởi cậu chưa từng phải nếm trải cảm giác phải tự đi làm kiếm tiền nuôi bản thân. Cậu không biết kiếm sống vất vả cỡ nào, không hiểu được cảm giác phải chắt chiu từng đồng một mà không thể giúp gì được cho người thân. Lúc nào cậu cũng chỉ thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ mình, nhưng nỗi vất vả của dì thì ngày nào tớ cũng cảm nhận được. Tống Thiên Lộ, chúng ta đã ích kỷ quá rồi, lúc tớ đã mất mẹ rồi mới hiểu được mình ngu dại tới cỡ nào, cậu phải đối xử với ba mẹ mình cho tốt, nếu không sau này có hối hận cũng đã quá muộn rồi.”
“Tại sao cậu vẫn không thể coi chúng ta là người một nhà, tại sao cậu vẫn tự cho rằng mình chỉ là một người xa lạ không chút ý nghĩa?” Tôi hỏi lại Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy vẫn lặng lẽ, một lát sau mới chậm rãi đáp: “Chẳng lẽ không phải? Lẽ nào cậu muốn xem tớ là một thành viên trong gia đình của cậu sao, để rồi sau đó tớ được phép ung dung ăn không ngồi rồi?”
“Biên Nhược Thủy, cậu quá xem trọng nguyên tắc của mình rồi, thậm chí còn để nó át đi cả tình cảm nữa. Cậu thực sự muốn rời xa nhà tớ? Cậu muốn cứ như thế mà ra đi sao?”
Biên Nhược Thủy chậm rãi gật đầu, sắc mặt không thay đổi, “Đúng, tớ muốn rời xa cậu, dù không biết mình sẽ đi đâu, nhưng tớ muốn rời xa cậu.”
Đầu óc tôi trống rỗng, cảm giác đau đớn trong tim như bị ai cào xé hiện lên mỗi lúc một rõ ràng, tôi mở miệng, giọng nói khàn khàn, khô khốc:”Cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem.”
Khuôn mặt Biên Nhược Thủy lạnh lùng nhưng vẫn trong trẻo không gì sánh được, tựa như những mũi dao làm bằng băng đâm thẳng vào tim tôi. Môi hắn mấp máy, từng câu, từng câu nói mà tôi sợ phải nghe nhất tuôn ra rõ ràng, rành mạch.
“Đúng vậy, tớ muốn rời xa cậu, từ cái ngày cậu đi tìm tớ, tớ đã có ý nghĩ muốn rời xa cậu. Nhưng tớ ích kỷ quá, tớ vẫn lún chân vào sâu, muốn được hưởng thụ cảm giác quan tâm của cậu. Mỗi ngày tớ đều tự dằn vặt mình, tớ là người đồng tính, còn cậu chỉ là người bình thường, tớ không nên để cậu bước chân vào con đường này, con đường này quá gian nan, Tống Thiên Lộ, cậu không đáng phải chịu những thứ ấy. Nhưng tớ không thể khống chế được tình cảm của mình, ngày nào tớ cũng tự giằng co, có nằm mơ cũng muốn cậu có thể yêu tớ, cho nên mỗi lần có cơ hội rời đi, tớ đều ích kỷ mà ở lại…”
“Cậu đừng nói nữa, tớ không muốn nghe!”
Tôi buông một câu ngắt lời hắn rồi định đứng lên, Biên Nhược Thủy kéo tay tôi, cầu xin: “Tống Thiên Lộ, xin cậu hãy nghe tớ nói hết, chỉ một lần cuối này thôi, sau này chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu.”
“Có cơ hội hay không không do cậu quyết định.”
“Hãy nghe tớ nói hết đi, tớ chỉ cầu xin cậu một lần này thôi…”
Nghe giọng hắn, tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt sau lưng mình khổ sở thế nào, ngoại trừ việc đồng ý, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Biên Nhược Thủy cố ép ra một nụ cười, “Việc xảy ra ở phòng tắm hôm cậu say rượu về nhà đã khiến tớ hiểu ra hết rồi. Kỳ thực hôm ấy không phải là cậu nằm mơ, tất cả đều là thật, cậu không hề ép buộc tớ, cậu đối với thân thể con trai không hề có cảm giác. Cậu biết không? Đêm ấy tớ rất vui…thật đấy, tớ cảm thấy vui thay cho cậu, nằm trong phòng cười suốt đêm, tớ vẫn chờ cái ngày mình bị báo ứng, rốt cuộc ngày đó cũng tới rồi. Cho dù tớ có si tâm vọng tưởng thế nào, thân thể vẫn không thể dối gạt được, Tống Thiên Lộ, cảm ơn cậu đã thành thực với tớ, khiến tớ tỉnh ra mà hiểu rằng giữa chúng ta không thể có cơ hội.”
“Sao cậu biết được chúng ta mãi không thể có cơ hội? Làm sao cậu biết được sau này tớ sẽ không thay đổi? Tại sao chỉ vì chuyện đêm đó mà kết luận chúng ta không thể?”
Nước mắt lại rơi, “Tống Thiên Lộ, đừng gạt tớ nữa, tự dối mình thì có thể thành sự thật được hay sao? Là tớ ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần tình yêu đơn thuần là đủ rồi, nhưng nếu không có chuyện ấy, không thể kết hợp được với nhau thì tình yêu mất đi ý nghĩa rất nhiều, việc này hẳn cậu phải hiểu rõ hơn tớ chứ?”
Nhìn hắn đau khổ, tôi chỉ có thể yếu ớt nói câu an ủi.
“Tớ thích cậu, thật sự đấy, tớ sẽ không tự dối lòng nữa.”
“Cậu không thích tớ!” Biên Nhược Thủy bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi túm chặt lấy cổ áo hắn, ép hắn phải nhìn thẳng vào mặt tôi, “Cậu dựa vào cái gì mà ép buộc suy nghĩ của cậu vào tớ? Cậu thực sự hiểu tớ sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Cậu chỉ không muốn cô đơn, cậu không muốn thừa nhận cảm giác chống chếnh khiến cậu không biết phải làm gì, thế nên cậu mới giữ tớ ở lại để lấp đầy chỗ trống trong lòng ấy. Cậu thực sự yêu tớ sao? Cậu hãy tự hỏi mình đi, giả như tớ trở thành một người bình thường, chúng ta còn có thể quay lại trường học như lúc trước, cậu sẽ không đi tìm bạn gái nữa hay sao?”
Tôi lạnh người, tình cảm của tôi đối với Biên Nhược Thủy lúc nào cũng mờ mịt, cứ mãi có cảm giác lưỡng lự chần chờ, nhưng vẫn không muốn để mất hắn một cách dễ dàng, hắn là người rất có ý nghĩa với tôi.
Tôi cười lạnh, hỏi: “Nếu cậu là người bình thường, cậu có vì một người đồng tính không thân thích làm chuyện này không?”
“Có thể chứ, nếu người ấy là bạn của tớ, tớ cũng sẽ làm như vậy. Tống Thiên Lộ, cậu đừng mắc sai lầm nữa, cậu đừng cố chứng minh thích tớ làm gì, hãy nghĩ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. Cái hồ này sâu lắm, chỉ cần bây giờ cậu quay lại vẫn còn kịp, đừng ép mình tiến tới nữa có được không?”