Thừa Tướng Hắn Mang Thai Long Chủng

Chương 20: ...xin nghỉ thai sản cũng không được sao?

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Mạnh Chu cố gắng trấn an nhũ mẫu đang kích động: “Không phải là họ, không có ai ép buộc ta cả.”

Lễ Văn Nhạc nói: “Tuy ta không biết chuyện gì đã xảy ra năm xưa, nhưng cũng biết những nam nhân có khả năng mang thai sống rất khó khăn. Dù vì mục đích gì thì che giấu điều này vẫn là đúng đắn nhất. Mạnh huynh, bất kể quyết định của huynh thế nào, ta cũng sẽ giúp huynh.”

Mạnh Chu vô thức hỏi: “Có thể bỏ được không?”

“... Không thể.” Nam nhân sinh con đã được trời cao ưu đãi mọi mặt, nhưng cũng rút lại một số quyền lợi, tỉ như phá thai. Dù là ông trời cũng không thể ngờ được dưới sự thúc đẩy của lòng người và lợi ích, những người này lại phải chịu sự bóc lột và cuộc sống khốn cùng.

Mạnh Chu: “...”

Y cần yên tĩnh.

Từ khi xuyên không tới nay, y đã một mực thích nghi tốt với thế giới này, kiếp trước y không có người thân, đến khi chết cũng cô độc, nên không có gì để lưu luyến. Kiếp này, y chỉ nghĩ bản thân cùng lắm là trải qua thêm một cuộc đời như vậy, kết quả không ngờ lại mang thai...

Một cọng bèo trôi nổi đột nhiên bị buộc phải cắm rễ, nước đã dâng lên đến cổ, chân không chạm được đáy, nhưng lại bị khóa ngang eo ở đây. Cảm giác không nơi phát tiết, không mấy phù hợp với chính mình, cứ như bị đeo gông xiềng lên người, mặc cho đấm đá cũng không thể thoát ra.

Mạnh Chu bỗng cảm thấy nghẹt thở khó tả, tứ chi như ngâm trong băng giá, lạnh đến tê liệt.

Y vẫn chưa chuẩn bị để cắm rễ trong thế giới này, ngoài trách nhiệm từ thân thể này mang lại, tất cả mọi thứ với y chả khác gì diễn kịch. Y cũng chưa chuẩn bị để làm cha: chăm sóc một đứa trẻ, bảo vệ nó khỏi bão giông.

Y nở một nụ cười khô khốc, muốn đứng lên, nhưng cố mãi đôi chân vẫn không nghe lời, như bị rút hết xương cốt, không còn chút sức lực nào.

Lễ Văn Nhạc nhìn thấy sự đấu tranh của y, bèn đỡ y dậy: “Ta biết tin này đối với Mạnh huynh là quá sức nặng nề, tuy dấu hiệu mang thai của nam nhân không rõ ràng như nữ nhân, nhưng vài tháng nữa cũng sẽ lộ rõ. Mạnh huynh vẫn nên sớm tính toán. Nếu tạm thời không muốn để cho ai biết thì sau này tuyệt đối không được để người học y chạm vào mạch của huynh.”

Mạnh Chu mặt trắng như giấy, mồ hôi lạnh đầm đìa, dạo này y vốn đã ăn không ngon, trông không khác gì một con ma nước vừa được vớt lên.

Ở kinh thành, người quen biết y nhiều, nếu để Chu thị và Mạnh Hòe Hạm biết chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, hơn nữa, y theo bản năng không muốn để cho Sở Hoài Dẫn biết.

Rồi cũng có một ngày, Sở Hoài Dẫn sẽ lên ngai vàng, chăm lo quốc gia, trở thành một vị minh quân. Với lại, Mạnh Chu cũng hiểu rằng, để Sở Hoài Dẫn phải chịu trách nhiệm chỉ vì một lần ngoài ý muốn rồi từ bỏ hết mỹ nhân trong thiên hạ, yêu cầu này quá cao.

Sở Hoài Dẫn cũng không phải là người hoàn toàn vô trách nhiệm, nhưng nếu như vậy, Mạnh Chu lại rơi vào một tình thế vô cùng khó xử. Đối phương có thể chịu trách nhiệm làm cha của đứa trẻ, nhưng không thể yêu cầu người ta vì Mạnh Chu mà thực hiện trách nhiệm “một vợ một chồng”. Y vẫn còn nhớ sau sự cố đó, Sở Hoài Dẫn luôn im lặng trước vấn đề quan hệ của hai người.

Mặc dù Sở Hoài Dẫn đối xử với y rất tốt, nhưng trong xương tủy hắn vẫn luôn chảy dòng máu đế vương cường thế và ham muốn kiểm soát tất cả. Từ khi quen biết tới nay, câu mà Sở Hoài Dẫn nói nhiều nhất với Mạnh Chu là “Giao việc này cho bản vương”: "Ngươi ở yên không được chạy lung tung”: "Không được mạo hiểm”... Có thể tưởng tượng được nếu Sở Hoài Dẫn mà biết y mang thai thì chắc chắn sẽ đem y nhét vào Hoài Vương phủ đút thuốc dưỡng thai.

Mặc dù mệnh lệnh của Hoài Vương Mạnh Chu đã làm trái rất nhiều lần mà không nhận hình phạt gì nặng nề, nhưng bây giờ tình huống này không thể so được. Mang thai có lẽ là giới hạn cuối cùng của Sở Hoài Dẫn, còn tự do tuyệt đối là giới hạn của Mạnh Chu.

Y một chút cũng không muốn chấp nhận số phận, giống như những người cùng cảnh ngộ khác vào hậu viện của ai đó, dù là hậu cung cũng không được, ngay cả Thiên tử cũng không được.

Sở Hoài Dẫn cũng chưa chắc đã thích đàn ông!

Mạnh Chu muốn rời khỏi kinh thành, tìm một nơi hẻo lánh sinh con.

Nhưng mà, hiện tại y vẫn đang giữ chức quan, còn bị buộc chặt với Sở Hoài Dẫn, rời khỏi kinh thành không phải là việc dễ dàng. Hơn nữa y còn phải đợi kết quả chuyến đi của Quý Dương.

Chờ thêm chút nữa, đến khi Quý Dương trở về, để những nỗ lực đoạn thời gian này có kết quả, y sẽ tìm một cái cớ để rời đi.

Mạnh Chu hốt hoảng ra khỏi cửa, nhũ mẫu sau khi kích động, ngược lại tiếp nhận chuyện này nhanh hơn y. Vì Mạnh Chu không muốn nói hài tử là của ai, bà lo lắng một lúc rồi không đề cập đến nữa, thay vào đó kéo y lại dặn dò mấy điều cần lưu ý, cuối cùng Lễ Văn Nhạc thấy y không còn sức để nghe nữa, bèn nói với mẫu thân mình rằng trời đã tối rồi, nên để Mạnh Chu về nhà trước.

Mạnh Chu cầm theo bánh táo gai* mà Khương Dao thích ăn nhất khi mang thai và một xâu thuốc dưỡng thai Lễ Văn Nhạc kê cho, hai ngày một liều.

*Bánh táo gai: là một loại bánh ngọt truyền thống của Trung Quốc, được làm từ quả táo gai (còn gọi là táo ta hoặc táo tàu) có vị chua

Vài gói thuốc liên tiếp thành một xâu như vậy, lại tựa như nặng ngàn cân. Những thứ này y không thể mang về Mạnh gia, chỉ có thể tạm thời gửi ở Khương gia.

Cửa nhà Khương gia bị gõ, Lý lão mở cửa, bất ngờ nhìn thấy Mạnh Chu mặt mày trắng bệch, sợ hết hồn: “Mạnh thiếu gia!”

“Lý thúc cứ gọi ta là Mạnh Chu được rồi, hôm nay ta có đồ muốn...”

Mạnh Chu đột nhiên giấu gói thuốc ra sau người, nhưng y vốn không phải là người có thân hình vạm vỡ to lớn gì, mà trông giống một con mèo nhỏ được nuôi dưỡng kỹ lưỡng, được hết mực dặn dò đừng bắt chuột trong kho, nhưng không nghe lời mà lén lút bắt, vừa quay đầu đã gặp chủ, bèn ưỡn thẳng lưng giấu con chuột sau lưng.

Con chuột quá to béo muốn giấu cũng không được, cái đuôi dài ở sau lưng con mèo gầy gò liền lộ ra, kéo dài đến đất.

Trời đã tối rồi sao Sở Hoài Dẫn vẫn còn ở đây?!

Luyện binh ở thao trường không phải chỉ là biện pháp tạm thời sao? Tập luyện gì mà khắc khổ vậy?

Mạnh Chu nhìn hai người đang từ góc đường đi tới, vừa đi vừa nói chuyện, y lùi một bước, giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho Lý thúc “suỵt”, lặng lẽ chuồn đi.

"Ngoại tôn!”

Khương Tín đang tiễn Sở Hoài Dẫn ra cửa, ngẩng đầu nhìn thấy một mảnh vạt áo xanh da trời, nhận ra ngay người đang lén chạy là Mạnh Chu. Cậu ta ngưỡng mộ nhất là hai người, đầu tiên là Mạnh Chu, thứ hai là Hoài Vương. Bất quá vì muốn tỏ ra sự uy nghiêm từ trưởng bối vốn không tồn tại của mình Khương Tín nội tâm có chút ngạo kiều, thích gọi Mạnh Chu là “Ngoại tôn”.

Mạnh Chu thân hình cứng đờ, giả vờ như không nghe thấy, cắm đầu tiến về phía trước liền bị Khương Tín đuổi theo giữ lại.

Mạnh Chu nhìn Khương Tín cảm thấy thật sự hết cách với cậu ta: Tự đếm xem cậu đã hại tôi bao nhiêu lần rồi? Hôm nay tôi phải thay Khương Dao đánh chết cậu!

Khương Tín bị nhìn đến rùng mình, hạ giọng: “Này này, Hoài Vương đang ở đây, ngươi không nên chào hỏi chút à?” Người ta giúp chúng ta nhiều thế mà...

Thì là vì hắn ở đây đó... Mạnh Chu bây giờ có vẻ không muốn gặp Sở Hoài Dẫn lắm, có chút kháng cự cũng có chút áy náy, ngũ vị tạp trần.

Sở Hoài Dẫn trừ hai ngày đầu uy hϊếp đám lính quèn kia một phen, thì sau đó đã giao cho cấp dưới huấn luyện, hôm nay chỉ là theo thông lệ đến lộ mặt một cái, chuẩn bị rời đi thì ám vệ đưa tới một bức thư cấp báo Thục địa, Sở Hoài Dẫn thuận tiện ở Khương gia giải quyết, không để ý một lúc trời đã tối.

“Ngươi chạy cái gì?” Sở Hoài Dẫn nhanh chóng bắt được trọng điểm hơn một Khương Tín đầu óc đơn giản: "Cầm cái gì trong tay? Bị bệnh?”

Mạnh Chu bị nhìn thấy, liền thẳng thắn lấy ra, tiếp tục giở trò cũ, phát huy khả năng diễn xuất: “Khụ khụ, gần đây cảm lạnh, ta đi lấy vài thang thuốc, không có gì đáng lo.”

Thấy Sở Hoài Dẫn vẫn còn nhìn chằm chằm, Mạnh Chu đảo mắt, nhấc xâu thuốc lên, giải thích: “Hoài Vương tặng ta vài cây nhân sâm, ta không biết dùng như nào, bèn đến tiệm thuốc nhờ họ cắt ra. Chủ tiệm nói nhân sâm này rất tốt...” Chi bằng bán hết cho tiệm thuốc của ông ta, còn có thể thêm một trăm lượng... Mạnh Chu tự động bỏ qua đoạn này.

Trong không khí quả thật có mùi nhân sâm mới cắt, Sở Hoài Dẫn nhận thấy Mạnh Chu tối nay hình như không có tinh thần lắm, liền không truy cứu y tại sao vừa rồi không vào cửa, nói: “Tối nay muốn ở lại phủ Tướng quân à? Cũng được. Vừa rồi có thư khẩn gửi tới, bản vương phải về phủ xử lý, nếu ngươi không khỏe, cứ phái người đến phủ Hoài Vương gọi thái y.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Mạnh Chu có chút ảo não, rõ ràng bản thân đang muốn nhanh chóng tiễn vị Đại Phật này đi. Ở bên cạnh Sở Hoài Dẫn lâu, mỗi lần y hỏi gì Hoài Vương cũng sẽ trả lời ngay, làm cho y hình thành thói quen xấu nhanh mồm nhanh miệng.

Lần này cũng không ngoại lệ, dù hai người còn đang đứng trước cửa phủ Tướng quân, rất không thích hợp để nói chuyện này, nhưng vì Mạnh Chu hỏi, Sở Hoài Dẫn bèn nói ngắn gọn những phần chính cho y: “Thục châu năm ngoái mưa lớn liên tục, đúng mùa lúa chín, ruộng tốt bị ngập, năm nay giá gạo cao, triều đình điều động lương thực từ Thái Hồ, nhưng đường đi khó khăn, đoàn chở lương bị cướp nhiều lần, không đưa vào được. Rốt cuộc do thổ phỉ hay do quan thương cấu kết, cần phải điều tra kỹ.”

Thế lực của Sở Hoài Dẫn thiên về phương Bắc, chuyện Thục châu này vừa là khó khăn, cũng là cơ hội để đột phá. Thường thì việc này giao sẽ cho Quý Dương, nhưng Quý Dương bây giờ đang đi Trùng Linh Sơn, hai nơi cách nhau khá xa, Sở Hoài Dẫn gần đây đang bắt đầu nghĩ đến việc đề bạt một số người mới, sau khi rèn luyện cũng có thể giúp hắn đảm đương một phần.

Đây không phải là cơ hội ngàn năm có một sao?

Mắt Mạnh Chu sáng lên, linh động hơn cả mắt mèo trong đêm, bao nhiêu ấm ức buồn rầu trước đó đều tan biến hết.

“Ta đi.” Chỉ cần rời khỏi được tầm mắt của Sở Hoài Dẫn, còn che giấu những người khác thì Mạnh Chu vô cùng tự tin. Đợi khi xong chuyện Thục châu, trên đường về kinh xảy ra “Tai nạn nhỏ” khiến bản thân mất tích. Muốn làm sao cho hợp lý không khó, khó là ở dưới mí mắt của Sở Hoài Dẫn thực hiện tai nạn nhỏ đó..

“Ngươi?” Sở Hoài Dẫn ánh mắt không còn mang theo vẻ giễu cợt, nhìn đến xâu thuốc trong tay Mạnh Chu: "Ngươi chưa ra khỏi kinh thành bao giờ, càng không hiểu rõ về Thục châu, trước tiên cứ dưỡng bệnh cho tốt đi đã.”

Mạnh Chu cảm thấy mình bị khinh bỉ một cách tế nhị, tưởng hành quân đánh trận là giỏi lắm sao, ta đời trước quay phim đã đi khắp toàn đất nước đấy nhé?

Mạnh Chu không vì vậy mà bị đánh bại, vẫn hào hứng muốn thuyết phục Sở Hoài Dẫn, hoàn toàn quên mất vai bệnh nhân đang diễn dở, thậm chí còn gồng cơ bắp lên để thể hiện sức mạnh của mình.

Sở Hoài Dẫn bị y chọc cười, không kìm được mà đưa tay bóp một cái vào cái gọi là "cơ bắp cuồn cuộn" kia, lại vô tình chạm ngay vào chỗ nhột của Mạnh Chu.

Mạnh Chu không nhịn được liền bật cười, cơ bắp giờ biến thành thịt nhột, một chút đều không còn uy nghi. Mạnh Chu tức giận cấu đùi mình một cái, cơ hội tốt thế này lại để cho nụ cười làm vụt mất.

Sở Hoài Dẫn đột nhiên nắm lấy tay y.

“Đừng cấu.” Hắn ý vị sâu xa nói: "Ngươi có biết bản thân cấu người rất đau không?”

Sao ngươi biết.

Mạnh Chu cùng hắn đối mặt.

Đột nhiên hiểu ra.

Người này vẫn còn nhớ chuyện trên giường!

Ngươi mau quên đi!

Trong lòng chột dạ, không dám nói tiếp.

“Chuyện này không thể bàn nữa.” Sở Hoài Dẫn nhân lúc y ngớ ngẩn, bỏ lại một câu từ chối dứt khoát.

Làm sao lại không thể bàn, Mạnh Chu vội vã kéo Sở Hoài Dẫn, không đủ tầm kéo đến tay áo, ngược lại nắm được tay hắn.

Lòng bàn tay chạm nhau trong nháy mắt, Mạnh Chu vội vàng buông ra, lại bị Sở Hoài Dẫn nắm chặt, một kéo một ôm, khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của đối phương.

Sở Hoài Dẫn đưa tay đặt bên bụng y làm Mạnh Chu suýt chút nữa đã bùng nổ, lý trí nói với y rằng bụng vẫn còn phẳng, Sở Hoài Dẫn không thể sờ ra gì, nhưng thần kinh vẫn cứ không ngừng căng thẳng, cả thân thể cũng cứng đờ.

“Không đúng. Ngươi tối nay cố chấp như vậy, bản vương muốn nghe lý do.” Sở Hoài Dẫn cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Mạnh Chu, ánh mắt sắc bén như xuyên qua y phục, khiến người ta không còn chỗ trốn: "Bỏ mấy lời trung thành yêu nước muốn thăng quan phát tài đi.”

Sở Hoài Dẫn kịp thời cắt đứt đường lui của Mạnh Chu.

Mạnh Chu chớp chớp mắt, hết sức vô tội.

Lý do chính là như vậy.

Còn có thể là gì?

Liệu y có nên bỏ trốn không?

Giai cấp thống trị ở thời phong kiến thật độc ác, xin nghỉ thai sản cũng không được sao?

Sở Hoài Dẫn nghiêm túc nhắc nhở y: “Đừng quên lời thề tại nhà Lưu Hồng Bảo.”

“Không... quên.”

Mạnh Chu trong lòng nghĩ, bình thời ta đều nhớ, hơn nữa còn lưu loát thi hành, nhưng giờ là chuyện liên quan đến sinh tử, làm người không thể quá cứng nhắc được.

Sẽ bị sét đánh.

Mạnh Chu lấy tay Sở Hoài Dẫn ra khỏi eo mình, cung kính đặt lại vào eo hắn.

Bụng cũng không thể tùy tiện sờ, nếu không ta sẽ không yên tâm nổi.

---

Tiểu kịch trường ở hội thao:

Mạnh mèo con muốn tham gia chạy ba nghìn mét, mà bạn học Sở không cho, nên đã lén đăng ký.

Mạnh mèo con làm động tác “Chuẩn bị - Chạy!”, còn hướng về phía bạn đồng hành Sở Hoài Dẫn giơ ngón Fuck.

Mạnh mèo con xuất phát thành công, chạy như bay, còn va phải bạn học Quản lớp trên đang chạy tới.

Đột nhiên, trọng tài khẩn cấp thổi còi, cuộc thi xuất hiện vấn đề, tất cả vận động viên trở về vạch xuất phát, thi đấu lại.

Mạnh mèo con lén đăng ký thi liền có chút chột dạ, sợ bị kiểm tra thể chất không đạt liền bị hủy tư cách vận động viên, vì vậy cơ trí đổi thân phận với bạn học Quản.

Lúc này Sở Hoài Dẫn đột nhiên thăng chức thành hiệu trưởng: Giữ con mèo nhỏ lén bỏ chạy này lại!