Thừa Tướng Hắn Mang Thai Long Chủng

Chương 19: Y làm sao có thể mang thai!

Edit: Grin Wind

Beta: Chưa

---

Giải pháp mà Sở Hoài Dẫn đưa ra để giải quyết việc thao trường Khương gia đổi chủ, thật không ngờ lại là tự mình thay Thiên Nguyên Đế luyện binh

Dù sao quyền điều khiển quân đội bảo vệ kinh thành vẫn đang nằm trong tay người mà Thiên Nguyên Đế tin tưởng, Sở Hoài Dẫn bây giờ chẳng khác nào làm culi không lương. Khả năng cầm quân của Lưu gia Thiên Nguyên Đế cũng biết rõ, năm năm trước đã thảm bại quay trở về kinh thành, mấy năm nay việc điều hành quân đội năm thành dần trở nên hỗn loạn, đúng lúc để cho Sở Hoài Dẫn thanh lọc quân đội một lượt.

Mấy ngày gần đây Mạnh Chu sau khi rời Đại Lý Tự đều sẽ chạy ngay đến Khương gia, bởi vì ban ngày Sở Hoài Dẫn ở đó luyện binh, y vì cảm kích sự hy sinh của Sở Hoài Dẫn, bèn dâng trà rót nước, tỏ ra quan tâm, thỉnh thoảng sẽ nói đôi câu về tin tức của núi Trùng Linh, so ra còn cần mẫn hơn cả Khương Tín.

Sở Hoài Dẫn trong bộ chiến giáp nhiều thêm hai phần sát khí, như kéo người ta vào chiến trường đao kiếm cách xa ngàn dặm, hắn là chiến thần, thiên quân vạn mã không thể cản, quân đội của năm tường thành trước mặt hắn chẳng khác nào bầy gà bệnh, một thương liền có thể đánh bại một đám.

Ánh mắt ấy khi quét qua y giống như lần đầu gặp nhau trong đêm động phòng của Vương Quân Dương, lạnh lùng không mang chút cảm xúc nào, Mạnh Chu bị nhìn đến mức chân run rẩy, kêu lên một tiếng rồi ngồi chồm hổm xuống xoa chân.

Sở Hoài Dẫn bỏ lại một câu “Đứng tấn, nửa canh giờ.” Tiện tay phóng một cây thương dài xuyên qua không khí, găm chính xác vào giữa thao trường, vị trí không sai lệch chút nào, cũng “đâm” cả vào lòng những binh sĩ muốn lười biếng chống lệnh.

Sở Hoài Dẫn bước đến bên cạnh Mạnh Chu, ân cần hỏi: “Có thể đứng dậy không?”

Mạnh Chu hơi ngẩng đầu, lông mày nhíu lại vì đâu, lần đầu tiên nhìn Sở Hoài Dẫn từ góc độ này, khiến y có chút sững sờ. Ánh sáng mặt trời trong trẻo từ sau lưng hắn tỏa ra, như thể người trước mặt chính là thần linh mà chúng sinh phải cúi đầu kính bái.

Mạnh Chu nghĩ, nếu không phải ngươi còn có ngai vàng cần thừa kế thì ta...

Ta... ta cái gì?

Chưa kịp nghĩ rõ bản thân muốn làm gì, Sở Hoài Dẫn thấy y không đứng dậy còn trưng ra biểu tình ủy khuất, liền đưa tay ôm lấy y: "Bản vương cảm thấy gần đây ngươi gầy đi rồi.” Một ít thịt vừa mới tích được đã biến mất tăm, quả nhiên, không thể ngừng bồi bổ được, phải hỏi thêm xem ở đâu có nhiều Tuyết Ban.

Mới vừa rồi cảnh Mạnh mèo con ngồi chồm hổm dưới đất ngửa đầu nhìn hắn, khiến lòng Sở Hoài Dẫn dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Đang muốn xem thử nó là gì, liền lập tức biến mất.

“Ta có thể tự đi.” Mạnh Chu nhất thời không thích ứng được với hai bộ mặt của Sở Hoài Dẫn, y đã quen với một Sở Hoài Dẫn không có vẻ kiêu ngạo, cho phép y đùa cợt thoải mái. Hôm nay lại đột nhiên nhớ ra, Đại hoàng tử vừa rời khỏi chiến trường trở về kinh đoạt ngôi, mới là bộ mặt thật sự của hắn, cao cao tại thượng.

“Vừa rồi không phải không đứng dậy được sao? Đi trên mặt đất mà cũng có thể bị chuột rút, nếu không thì bản vương cũng huấn luyện cho ngươi một chút?”

Mạnh Chu lập tức ấm ức không chịu, chân đang đặt trong cánh tay Sở Hoài Dẫn đạp mạnh, thậm chí ngỗ ngược đá vào đùi Sở Hoài Dẫn: "Bây giờ ta ổn rồi.”

Ồ, không thích ứng cái gì, không có tồn tại đâu.

“Trong ngực bản vương mà còn dám đá lung tung, ngươi là người đầu tiên đấy.” Những người từng bị hắn chế ngự, có ai là không co rúm lại như chim cút tắm mưa?

Mạnh Chu lại nghĩ đến chuyện khác, tò mò hỏi: “Ngài còn từng ôm qua người khác hả?”

Vòng tay của Hoài Vương không phải được mạ vàng sao?

Sao nghe có vẻ như ai cũng có thể ôm?

“Không phải ý đó. Nói với ngươi nhiều như vậy làm gì.” Sở Hoài Dẫn cũng thấy ví dụ này không hợp lý lắm, cứng rắn kết thúc đề tài này.

Mạnh Chu thuận theo đổi một đề tài khác: “Gần đây có tin tức gì của Quý Dương không?”

“Tại sao mỗi lần gặp nhau ngươi đều hỏi Quý Dương?” Sở Hoài Dẫn có chút buồn bã, Mạnh Chu một ngày muốn hỏi đến ba lần, đã đến đâu rồi, gặp quỷ binh chưa, khi nào động thủ...

Mạnh Chu nghẹn lời, chuyện mình quan tâm tại sao không thể hỏi?

Quý Dương đang dẫn binh lặng lẽ vượt núi Trùng Linh chuẩn bị tấn công bất ngờ, đột nhiên hắt xì một cái.

---

Phụ thân của Chu thị đến kinh thành hôm kia, kéo theo năm xe đặc sản Giang Nam, khi Mạnh Chu đi ngang qua xe ngựa vừa vặn thấy được ký hiệu giống như đồng tiền đen trên thùng, hệt như cái y đã thấy trong sòng bạc.

Bây giờ có thể xác nhận, binh khí trong kinh thành chính là do Chu gia vận chuyển vào.

Chỉ là không biết, trong năm năm qua, họ đã vận chuyển được bao nhiêu, ngoài sòng bạc ra liệu còn có nơi nào khác không.

Mạnh Chu đứng trước xe ngựa suy nghĩ một lúc, Mạnh Hoè Hạm đi ra thấy y, bèn búng tay một cái, khoe khoang mở thùng đồ, lụa là gấm vóc, châu báu sáng lóa.

“Muốn à? Ngươi xứng sao?” Mạnh Hòe Hạm cười lạnh một tiếng.

Mạnh Chu nhàn nhạt nhìn cô ta một cái rồi xoay người bỏ đi, loại người như Mạnh Hoè Hạm, càng để ý sẽ càng làm cô ta hăng máu hơn.

Cái nhìn đó đã kích động Mạnh Hòe Hạm, sau sự kiện kia, cô ta bị bao nhiêu người chỉ chỉ trỏ trỏ, chưa bao giờ cô ta phải nhận nhiều ánh mắt khinh miệt như vậy, tất cả đều là tại Mạnh Chu, nếu không phải tại hắn, nếu không phải hắn, cô ta đã không phải gả cho một tên côn đồ ở kỹ viện! Dù bây giờ ngoại tổ phụ đã hứa trước khi chính thức hứa hôn sẽ âm thầm gϊếŧ chết tên đó, nhưng danh tiếng của cô ta đã bị hủy hoại rồi!

Mạnh Hoè Hạm đột nhiên phát điên, lấy đồ trong thùng đập mạnh vào người Mạnh Chu: "Đồ con hoang! Sao ngươi không chết luôn đi! Ngươi đã nên chết từ mười tám năm trước rồi!”

Mạnh Chu như có mắt sau lưng, vung tay đánh rơi vật tấn công xuống chân Mạnh Hòe Hạm.

“Mười tám năm trước, Chu thị sai người tiết lộ tin ngoại tổ phụ ta tử trận cho mẫu thân ta, còn điều bà mụ đi nơi khác, chính là muốn một xác hai mạng, phải không?” Mạnh Chu liên tục chất vấn Mạnh Hòe Hạm đang phát điên, không cho cô ta có cơ hội phản ứng.

Mạnh Hoè Hạm không thể tin mở to mắt, giọng the thé: “Ngươi nghe lén ta và mẫu thân nói chuyện!”

Khi cô ta hét lên, mới nhận ra có điều không đúng, đây là ở bên ngoài Mạnh phủ.

Cô ta quay đầu liền thấy xung quanh một đám người đang xì xào bàn tán, trong đó còn có một vị phu nhân nổi tiếng là thích buôn chuyện ở kinh thành.

Mạnh Hoè Hạm sắc mặt tối sầm.

---

Sở Hoài Dẫn thấy Mạnh Chu ngày càng gầy gò, đề nghị y tiếp tục ăn mỗi ngày một con cá, Mạnh Chu từ chối, sau đó liền bị Hoài Vương cưỡng ép nhét cho ba cây nhân sâm ngàn năm, là thần dược trong truyền thuyết có thể kéo dài mạng sống.

Mạnh Chu ôm ba cây nhân sâm, cảm giác như ôm vạn lượng hoàng kim, miệng cũng ngoác đến mang tai. Y cười tít mắt đa tạ Hoài Vương rồi quay đầu đi vào y quán lớn nhất kinh thành.

Bán một cây với giá cao.

Bảy trăm lượng.

Rốt cuộc không còn nghèo rớt mùng tơi nữa, Mạnh Chu cảm thấy đi đường cũng vững vàng hơn rất nhiều, quả là trọng lượng của tiền bạc. Y nhìn hai cây còn lại, một cây giữ trong người, cây còn lại bọc trong lụa đỏ, rồi dừng chân bước vào một y quán khác không mấy nổi bật.

Y quán này là do nhi tử của nhũ mẫu, Lễ Văn Nhạc mở. Một nhà nhũ mẫu đã giúp y và Khương Dao rất nhiều, Mạnh Chu luôn muốn cảm tạ họ thật tốt. Khi nãy nhìn thấy chủ tiệm thuốc kia yêu thích nhân sâm như vậy, đoán rằng người hành nghề y đều sẽ thích.

Lễ lang trung có tay nghề y thuật tốt, tiền khám bệnh phải chăng, vẻ ngoài ưa nhìn, tính tình hòa nhã, rất được lòng dân.

Thấy Mạnh Chu bước vào, Lễ Văn Nhạc dừng ghi đơn thuốc: "Mạnh huynh có chỗ nào không khỏe sao?”

Mạnh Chu vội xua tay: "Ta rất khỏe, lần này đến là muốn tặng cho huynh một thứ.”

Mạnh Chu đặt nhân sâm lên quầy.

Lễ Văn Nhạc thấy nhân sâm thì kinh ngạc: “Đây, không thể được, Mạnh huynh sinh thiếu tháng, vốn cần phải bồi bổ thật tốt, thứ này dùng cho huynh mới đáng giá.”

“Ta còn một cái nữa. Đồ có giá trị hay không, phải xem chủ nhân có đủ kiến thức không, Lễ huynh hiểu biết rộng rãi, chắc chắn sẽ sử dụng nó tốt hơn.” Mạnh Chu ngáp một cái, y thì khác, ba cây nhân sâm trong mắt y chỉ là ba lần bảy trăm lượng, ba bảy hai mốt, ánh sáng của bạc thật chói lóa.

“Huynh cũng coi như đã cứu mạng ta, ơn nặng như núi, nếu như không nhận sau này ta sẽ không đến tìm huynh nữa.”

Lễ Văn Nhạc không từ chối nữa, cất nhân sâm vào tủ, vài ngày sau cắt lát, phối với vài vị khác làm thuốc, chia thành gói, rồi đưa cho Mạnh Chu bồi bổ sẽ hiệu quả hơn.

Anh cẩn thận quan sát sắc mặt của Mạnh Chu, trông uể oải, có vẻ không có tinh thần.

“Mạnh huynh qua bên kia ngồi chờ, ta bắt mạch cho huynh.”

Mạnh Chu nghĩ đến gần đây mình ăn uống không ngon, để đại phu nhìn một chút cũng tốt, liền yên lặng ngồi chờ, đợi Lễ Văn Nhạc khám xong cho các bệnh nhân khác.

Đợi được một lúc, y ngủ quên.

Trời sắp tối, Mạnh Chu dụi mắt tỉnh dậy, tiệm thuốc đã đóng cửa, tiểu đồng bốc thuốc cũng đã về, chỉ còn Lễ Văn Nhạc sắc mặt nghiêm trọng đang nghiền thuốc.

Mạnh Chu gấp chăn mỏng đắp trên người, đặt gọn trên ghế: "Xin lỗi, ta ngủ quên mất. Trễ thế này rồi cũng không làm phiền Lễ huynh về nhà nữa, trễ quá nhũ mẫu sẽ lo lắng.”

Bây giờ Mạnh Chu không thường ở Mạnh gia nữa, hoặc nói bận công việc ngủ ở Đại Lý Tự, hoặc đến Khương gia ngủ lại một đêm, mười ngày chỉ về ba ngày là tốt rồi. Y cũng đưa cho nhũ mẫu một khoản tiền, để bà về nhà dưỡng lão.

Lễ Văn Nhạc nhíu mày dáng vẻ khó nói, cuối cùng đặt tay lên vai Mạnh Chu: "Ta, ta chợt nhớ tới, hai ngày nữa là sinh nhật của huynh, sáng nay ra ngoài, mẫu thân có bảo ta mời huynh về nhà ăn một bữa cơm.”

Mạnh Chu sống hai đời, lần đầu tiên biết chính xác ngày sinh của mình, cảm thấy mới lạ. Y cũng nhận ra Lễ Văn Nhạc có điều muốn nói, liền cùng anh về nhà.

Nhũ mẫu thấy Mạnh Chu thì vui mừng, kéo tay y hỏi thăm sức khỏe, nghe Mạnh Chu nói Sở Hoài Dẫn giúp Khương gia giữ lại thao trường thì liên tục khen “Hoài Vương quả thật là người tốt, trước đây tiểu thư cũng luyện võ ở đó...”

Lễ Văn Nhạc lặng lẽ đóng kỹ cửa sổ, dọn một bàn đầy đồ ăn, bày biện bát đũa.

Khi ba người ngồi xuống ăn cơm, Lễ Văn Nhạc mặt đầy lo lắng, nhìn thấy Mạnh Chu chỉ gắp dưa chua ăn, không đυ.ng đũa vào thịt cá mà mẫu thân anh gắp cho, còn cười nói vì buổi trưa ăn no quá.

Anh không thể tự lừa dối mình rằng y thuật bản thân kém cỏi nên chẩn đoán sai được.

“Mẫu thân, Mạnh Chu có thể sinh con phải không?” Lễ Văn Nhạc đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Choang!

Chén đũa tay nhũ mẫu rơi xuống đất vỡ tan, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cười gượng nói: “Văn Nhạc, con đừng nói bậy, thiếu gia sao có thể sinh con.”

Chuyện này Khương Dao đã giấu kín suốt đời, nhũ nuôi nghĩ rằng mình cũng sẽ giống tiểu thư, mang bí mật xuống mồ, sao đột nhiên...

“Mẫu thân, cậu ấy đã có rồi, người còn muốn giấu sao!” Lễ Văn Nhạc nhìn Mạnh Chu đang ngơ ngác và ánh mắt né tránh của mẫu thân mình, còn điều gì không rõ.

Mạnh Chu buông đũa, một miếng dưa chua rơi xuống bàn lăn lăn cuối cùng rơi lên vạt áo y.

Ba ánh mắt dõi theo miếng dưa chua rồi dừng lại ở bụng, Mạnh Chu sắc mặt trắng bệch: “Lễ huynh, chuyện này không vui chút nào...”

Phản ứng của nhũ mẫu còn kích động hơn y, bà đứng phắt dậy cầm ghế, khí thế hung hãn, đôi tay đầy nếp nhăn run rẩy: “Ai? Thiếu gia, là ai khi dễ cậu!”

Mạnh Chu bị dọa ngây người.

Không phải vì nhũ mẫu thường khuyên y phải nhẫn nhịn lúc này đột nhiên trở nên hung hãn, mà là vì phản ứng của nhũ mẫu chứng tỏ... y thật sự có thể mang thai.

Như sét đánh ngang tai khiến Mạnh Chu choáng váng, y ngồi ngơ ngác, hồi lâu không nói nên lời.

Y làm sao có thể mang thai!

Là ai? Hoài Vương?

Trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của Khương Dao trong giấc mơ “Không vào nhà cao cửa rộng” kia, Mạnh Chu vừa nghĩ đến, nhất thời tay chân lạnh ngắt.

“Là Chu gia? Hay Mạnh Hoè Hạm?” Nhũ mẫu toàn thân run rẩy, hốc mắt đỏ hoe, chỉ muốn gϊếŧ chết cặp mẫu tử độc ác đó rồi xuống dưới tự mình tạ lỗi với Khương Dao. Bà không dám tưởng tượng nếu để Chu thị biết được chuyện này sẽ làm gì.

Ban đầu tiểu thư không so đo với chuyện Chu gia gây ra ở Quảng n Tự, mặc dù cửu tử nhất sinh, nhưng lại đánh bừa mà trúng. Nhờ vậy mà không có người ngoài, bọn họ đã thành công giấu kín chuyện này, chỉ cảm thấy thật may mắn vì đã sống sót, nếu không với tình hình hiện tại của Khương gia, hai người không thể bảo vệ nổi Mạnh Chu, nhỡ đâu một ngày, Chu thị kiếm cớ gả y cho một tên quan lớn nào đó.

Khương Dao khao khát tự do, liền dốc hết sức để con mình được tự do.

Cho đến khi dấu hiệu có thể sinh đẻ trên lòng bàn chân biến mất, nhũ mẫu mới dám bế tiểu thiếu gia ra ngoài. Trong suốt nửa canh giờ Mạnh Chu sinh ra, Khương Dao gắng gượng chịu đựng, không dám gọi người đem nước nóng, cũng không làm ầm ĩ, thân thể cực kỳ yếu ớt, nhất định phải tận mắt nhìn thấy dấu hiệu trên chân Mạnh Chu biến mất mới dám nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ đầu đến cuối, chỉ có ba người biết chuyện này Khương Dao, nhũ mẫu và phương trượng đã đặt tên cho Mạnh Chu.

Bây giờ có thêm hai người nữa là Lễ Văn Nhạc và Mạnh Chu.

Câu hỏi của nhũ mẫu khiến Mạnh Chu từ trong mộng tỉnh lại, nguyên nhân sự việc đúng là bắt đầu từ Mạnh Hoè Hạm làm bậy, nhưng rốt cuộc việc cùng Sở Hoài Dẫn lên giường là y tự nguyện.

Y chỉ cho rằng bản thân ngủ với Hoài Vương điện hạ thì không hề thiệt, đâu ngờ mình sẽ có thai!!!

Thế này thì thiệt lớn rồi còn gì!