Edit: Grin Wind
Beta: Chưa
---
Sở Hoài Dẫn vừa rời đi, vai nhỏ của Mạnh Chu lập tức sụp xuống. Y đem xâu thuốc vỗ vào người Khương Tín, yếu ớt nói: "Cầm giùm ta."
Khương Tín nhận lấy ngửi thử: "Bây giờ ngươi muốn uống thuốc luôn không? Ta sẽ bảo Hoàng sư phó sắc cho ngươi một thang."
Hoàng sư phó trước kia từng làm trong quân y. Mạnh Chu ngay lập tức cảnh giác giật lại xâu thuốc, tháo một gói ra và đi về phía bếp: "Không cần phiền đến Hoàng thúc, ta tự làm được."
Khương Tín vẫn hết sức nhiệt tình: "Tiểu cữu* giúp cháu mà, đại ngoại tôn*."
*Tiểu cữu: cậu út, chú nhỏ.
*Đại ngoại tôn: cháu ngoại lớn.
Mạnh Chu đổ nước thuốc màu vàng nâu ra rồi bóp mũi uống, Khương Tín đúng lúc đưa hai viên mứt hoa quả qua, nhưng Mạnh Chu lại nhét trở về miệng cậu: "Ta không cần."
Miệng lưỡi tê dại, lòng lại càng đắng hơn
Sau khi uống xong, Mạnh Chu vắt kiệt bã thuốc rồi ném vào lò đốt củi, cùng với đống củi khô cháy thành tro.
Khương Tín gãi đầu, luôn cảm thấy tối nay đại ngoại tôn có điều gì đó không ổn, uống bát thuốc thôi mà cứ như phi tang chứng cứ vậy, chẳng phải cảnh này chỉ có trong hậu cung của hoàng đế sao?
"Mùi thuốc nặng quá, đốt đi cho sạch." Mạnh Chu vỗ vai cậu ta, tẩy não cho cậu.
"Vậy sao, sao ta không ngửi thấy gì?"
"Mũi ngươi không tốt, có thời gian bảo Hoàng thúc khám cho ngươi đi."
"Ồ, thảo nào..." Khương Tín hoàn toàn tin tưởng, Mạnh Chu đã nói không tốt thì chắc chắn là không tốt, nhưng mùi thuốc nặng như thế, sao không ăn mứt của mình nhỉ... Cậu ta nghi ngờ nhai thử một miếng mứt, thật ngọt.
---
Bên Quý Dương truyền về tin tức, cậu ta đã dẫn binh bao vây Trùng Linh, trong bảy hang động được đào ra tìm thấy một lượng lớn binh khí và lao công
Dân làng được giải cứu trở về nhà, tự động xua tan tin đồn "Chiến thần duyệt binh" kia, những gia đình có người bị bắt vô cùng cảm kích, bây giờ chỉ nhận một chiến thần duy nhất - Sở Hoài Dẫn.
Quý Dương vận khí tốt, khi đến không gặp âm binh. Trong lúc đang đem tên đầu sỏ trói thành một bó chuẩn bị trở về kinh phục mệnh thì bỗng gió nổi lên trong núi, mưa gió bão bùng, có kẻ giả thần giả quỷ tìm cách giải cứu nghịch tặc. Quý Dương ghi nhớ lời dặn của Mạnh Chu, một đường chém tới, bỗng mưa gió chợt ngưng, quỷ thần hiện nguyên hình, xác chết lê lết đầy đất, lúc này chúng mới thật sự trở thành quỷ đi gặp Diêm Vương.
Quý Dương vận chuyển mấy xe lớn chở tù binh và tang vật vào kinh, còn quang minh chính đại để lại một nửa quân đội đóng quân ở đó, thuận tiện kế thừa thành quả lao động trong hang.
Sở Hoài Dẫn trong triều nhắc lại chuyện cũ, nói rằng năm năm trước quân lương của quân đội bị Vương gia tham ô không rõ tung tích, nhi thần cảm thấy rất đáng ngờ, liền tự ý điều tra, quả nhiên vì Đại Ngụy ta mà tìm ra một nhóm phản tặc!
Thiên Nguyên Đế gần đây sức khỏe ngày càng suy yếu, đầu óc mơ hồ, chỉ có cái từ mưu phản mới khiến ông ta tập trung cao độ.
"Ai!"
Sở Hoài Dẫn chỉ đích danh: "Lưu Hồng Bảo."
Thân hình béo mập của Lưu Hồng Bảo run lên, quỳ xuống dập đầu: "Bệ hạ! Thần trung thành với bệ hạ, nhật nguyệt có thể chứng giám, phụ thân thần trước khi lâm chung có nói rằng ơn đức của bệ hạ đối với Lưu gia không gì có thể báo đáp, nguyện kiếp sau lại làm quân thần của người. Thần tuân theo di ngôn của phụ thân, nguyện vì bệ hạ tan xương nát thịt, làm sao có thể phản bội bệ hạ được!"
Thiên Nguyên Đế cũng không tin, Lưu Đức là thần tử ông ta tin tưởng nhất, thậm chí còn thân thiết với ông ta hơn hai nhi tử ruột thịt.
"Lưu Đức hiền lành thật thà, mười ba năm trước khi thích khách tiếp cận, Lưu Đức đã đỡ nhát dao độc cho trẫm, lòng trung thành có thể thấy... Sau này trẫm giao cho ông ta toàn quyền quản lý quân đội năm tường thành, ông ta đã nhiều lần từ chối, chỉ cần có một sự thay đổi nhân sự nhỏ cũng phải vào cung bàn với trẫm, liệu có hiểu lầm gì ở đây không?"
Lưu Đức giả ngu rất giỏi, cà lăm lại ít nói, mỗi ngày đi bộ lên triều, chỉ đi trên một vài phiến đá đen cố định. Có lần mưa lớn làm hỏng một phiến đá, biến nó thành một vũng nước, ông ta cũng ngây ngô giẫm vào không biết tránh né. Chuyện này bị đồng liêu nhìn thấy, lên triều kể lại cho Thiên Nguyên Đế nghe như chuyện cười, Thiên Nguyên Đế không những không chê ông ta ngốc, mà còn càng tin tưởng ông ta hơn.
Nói trắng ra là Thiên Nguyên Đế nằm mơ cũng lo lắng hai nhi tử của mình bức vua thoái vị, nên luôn giao việc phòng vệ kinh thành cho người Lưu gia. Lưu Đức chết thì nhi tử ông ta kế thừa. Để Thiên Nguyên Đế đối mặt với vấn đề này quả thật rất khó. Ông ta sẽ dễ dàng nghi ngờ động cơ của Sở Hoài Dẫn không trong sáng, muốn tranh đoạt binh quyền kinh thành mà cố ý hãm hại Lưu gia.
Sở Hoài Dẫn tuyên tên tội phạm cầm đầu của Trùng Linh ra trình diện. Tên phạm nhân mang xiềng xích, mặt mũi bẩn thỉu, nhưng có thể dễ dàng nhận ra vài điểm tương đồng với Lưu Đức.
Rõ ràng là cùng một dòng máu.
Thiên Nguyên Đế mắt đã mờ còn chưa kịp nói gì, Nhị hoàng tử sắc mặt liền biến đổi, không còn giữ nổi bình tĩnh. Sau khi Vương gia sụp đổ, Lưu gia đã trở thành con bài cuối cùng của hắn ta. Nhìn Sở Hoài Dẫn đưa ra từng chứng cứ một như vậy, Nhị hoàng tử tự nhiên nóng nảy, ít nhất hôm nay không thể để Thiên Nguyên Đế nghi ngờ, kinh thành là địa bàn của bọn họ, lần này Sở Hoài Dẫn đột ngột tấn công khiến hắn ta trở tay không kịp, chỉ cần có thêm chút thời gian nữa, chắc chắn có thể tiêu hủy chứng cứ và lật lại vụ án.
"Phụ hoàng, Lưu Đức luôn trung thành với Đại Ngụy ta, chuyện này nhất định có hiểu lầm!" Hắn ta nghiêng mình, ra vẻ chính nghĩa răn đe Sở Hoài Dẫn: "Năm năm trước hoàng huynh dẫn quân ra biên cương phía bắc, Lưu thống lĩnh không coi trọng danh lợi, chẳng nói hai lời đã nhường lại chiến trường. Nay hài cốt ông ấy còn chưa lạnh, huynh ở đây trên đại điện này tố cáo vô căn cứ, chẳng phải làm những đại thần khác cảm thấy rét lạnh trong lòng sao!"
Các đại thần đồng loạt hùa theo, phe phái Nhị hoàng tử cực kỳ thành thạo trong việc chụp mũ cho Sở Hoài Dẫn.
Sở Hoài Dẫn cười lạnh liếc hắn ta một cái, nói suông? Nhân chứng cũng đã mang lên rồi, giả mù giả điếc cũng thật giỏi.
Hữu tướng Nghiêm Tương tiến lên một bước: "Một lượng lớn binh khí từ núi Trùng Linh tràn vào kinh thành, thực sự là một mối họa lớn, thần thỉnh cầu bệ hạ thanh tra kinh thành, tìm ra nơi cất giấu!"
Thiên Nguyên Đế không giận tự uy: "Việc này giao cho Tả tướng đi, Mạnh Phủ Thiện tiếp chỉ."
Mạnh Phủ Thiện đang một mực tránh rơi vào tranh cãi bèn bước lên lĩnh chỉ, hẳn ông ta còn chưa biết rằng nhạc phụ của mình cũng là một trong những chủ phạm.
Lần này sẽ có trò hay để xem.
Nghiêm Tương thầm vui mừng, ngoài mặt lại làm ra vẻ hối tiếc vì không được Thiên Nguyên Đế tín nhiệm.
Nhị hoàng tử và Lưu Hồng Bảo hai mắt nhìn nhau, vừa hạ triều đã vội vàng rời cung.
Tên chủ phạm bị đưa lên cả người đã xụi lơ, hắn bình thường tác oai tác quái ở Trùng Linh, nhưng trong Kim Loan điện này ai ai cũng cao quý, hoàn toàn biến bản thân hắn thành kẻ hèn yếu. Hắn ta đưa tay lên lau mồ hôi, diện mạo chợt có sự thay đổi nhẹ, không như vừa rồi nhìn rất giống Lưu Đức, thậm chí hiện tại có thể nói là không giống nữa.
Hắn ta thực sự là đệ đệ ruột của Lưu Đức, mười mấy năm trước đã đóng quân ở Trùng Linh, ngay cả Lưu Hồng Bảo cũng không nhớ rõ diện mạo của hắn. Là Sở Hoài Dẫn kêu người hóa trang cho hắn trông giống Lưu Đức hơn để nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nhị hoàng tử.
Sự việc Trùng Linh tìm một con dê thế tội như vậy quá dễ dàng. Giúp triều đình luyện binh hay tự ý luyện binh chỉ cần dùng một chút mưu mẹo đã có thể nói khác đi, quan trọng là phải xem Thiên Nguyên Đế tin ai.
Nhưng Nhị hoàng tử trong lúc hoảng loạn lại bênh vực Lưu Đức, với tính đa nghi của Thiên Nguyên Đế, mũi giáo sẽ từ đầu Sở Hoài Dẫn chuyển sang Nhị hoàng tử.
Hoài Vương phủ.
Sở Hoài Dẫn vừa thay triều phục, vừa nói chuyện với Quý Dương: "Giám sát chặt chẽ mọi nơi trong kinh thành, hễ có động tĩnh lạ, lập tức lùng bắt."
Thiên Nguyên Đế hiện giờ đang giả bộ hồ đồ, chỉ đam mê dàn xếp, muốn cho hai nhi tử đều phụ thuộc vào ông ta, cầu xin ông ta lập thái tử.
Sở Hoài Dẫn ngay từ đầu đã không trông mong việc này sẽ được giải quyết qua Thiên Nguyên Đế. Nhị hoàng tử bây giờ cuống cuồng, chỉ cần thuận theo động tĩnh của bọn họ mà nhổ hết các cứ điểm trong và xung quanh kinh thành, nhổ tận gốc, không để lại hậu họa.
"Mạnh Chu đâu, gần đây sao không thấy động tĩnh gì?" Sở Hoài Dẫn uống một ngụm trà, đã mấy ngày rồi không gặp y.
Quý Dương: "Ách, công việc ở Đại Lý Tự phức tạp..." Các ám vệ theo dõi Mạnh Chu chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ mạng sống của y trong lúc nguy cấp, không chịu trách nhiệm giám sát. Dạo này thấy Mạnh Chu không còn chủ động tới gần nữa, thật sự có chút không quen.
"Ngươi nói với y, dạo này hạn chế ra ngoài, đừng dính vào rắc rối."
Nhớ đến lần trước gặp Mạnh Chu y vẫn còn đang bệnh, lại nói thêm: "Bảo y ăn uống đầy đủ, ừm, cứ làm sẵn ở phủ rồi mang qua."
Quý Dương, người bị giáng xuống làm kẻ đưa cơm: "...Vâng."
"Thôi, để bản vương tự đi." Sở Hoài Dẫn đặt cây bút lông vừa cầm xuống, đứng lên, còn nói với Quý Dương: "Y không nghe ngươi đâu."
Giọng điệu khoe khoang này.
Quý Dương: "…………" Ngài nói cái gì thì chính là cái đó đi.
Ê răng quá.
Vừa ra khỏi cửa phủ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
"Vương gia, thuộc hạ thất trách, đã để mất dấu Mạnh đại nhân." Ảnh Cửu đi thẳng vào vấn đề: "Xin vương gia trách phạt!"
"Không phải chứ, để mất dấu? Với võ công của Mạnh Chu mà ngươi có thể mất dấu... Chẳng lẽ gặp phải cao thủ bắt y đi—" Quý Dương vô cùng thiếu trách nhiệm đoán mò.
"Nói rõ ràng." Sở Hoài Dẫn trong nháy mắt cảm thấy bản thân nghẹt thở như bị nhấn chìm trong nước, hắn theo phản xạ nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất - Mạnh Chu gặp phải Lưu Hồng Bảo. Lần trước đến làm phép, Lưu Hồng Bảo đã nhìn Mạnh Chu như hổ đói rồi có lẽ tên đó không cam lòng. Lưu Hồng Bảo bây giờ đang bận chuyển binh khí, mà Mạnh Chu lại thích dính vào chuyện của núi Trùng Linh, nếu chạm mặt thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Vâng. Hôm nay Mạnh đại nhân vào một tiệm may, thuộc hạ nhớ kỹ lời Vương gia dặn, đứng xa xa canh chừng, nhưng mãi không thấy Mạnh đại nhân ra, thuộc hạ liền vào tìm, thế nhưng Mạnh đại nhân cứ như biến mất không dấu vết, tiểu nhị cũng nói không thấy y ra ngoài."
Trên chiến trường năm ngàn chống lại năm vạn quân địch Sở Hoài Dẫn còn không thèm đợi viện binh đã dẫn quân đột phá vòng vây, nhưng lúc này, hắn lại không dám mạo hiểm một chút nào, chỉ dám dùng cách an toàn nhất.
Hắn trầm giọng, quả quyết ra lệnh: "Đóng kín bốn cửa thành, kiểm tra nghiêm ngặt toàn thành, đặc biệt là Lưu Hồng Bảo, theo dõi tất cả những người bên cạnh hắn."
"Vương gia xin nghĩ lại." Quý Dương hoảng sợ ngăn cản, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để tóm hết phe phái Nhị hoàng tử, làm như vậy chẳng những đánh rắn động cỏ, mà còn sớm bại lộ thực lực của vương gia, chẳng khác nào đẩy Thiên Nguyên Đế về phía Nhị hoàng tử. Hơn nữa, không có chứng cứ gì chứng tỏ Mạnh Chu đã gặp chuyện, hành động này thực sự thiếu lý trí.
Sở Hoài Dẫn khựng lại, ánh mắt lóe lên tia quyết tuyệt, nếu đã đánh rắn động cỏ thì cho chúng vào rọ luôn.
"Quý Dương, ngươi dẫn binh mượn danh nghĩa kiểm tra binh khí, trấn giữ bốn cửa, kiểm tra nghiêm ngặt người ra khỏi thành. Ảnh Cửu, chúng ta đến tiệm may xem thử."
----
Mạnh Chu gần đây cứ trằn trọc trăn trở, đêm không ngủ được, luôn lo lắng bị người khác phát hiện mình có thai, lo âu đến mức ngay cả xét xử án kiện cũng không có tâm trạng để làm.
Cứ liên tục như vậy đến ba ngày sau, y cuối cùng quyết định—chuẩn bị cho việc chạy trốn.
Sở Hoài Dẫn không chịu chủ động thả y ra khỏi kinh, vậy thì y chỉ có thể tự tìm đường sống.
Y từng hé lộ ý định rời kinh với nhũ mẫu, nhũ mẫu thương yêu y từ nhỏ, không nói hai lời liền muốn cùng Lễ Văn Nhạc theo y rời đi, có một đại phu trên đường cũng tiện để chăm nom.
Mạnh Chu nghĩ đến nhũ mẫu tuổi tác đã cao không thích hợp bôn ba, còn Lễ Văn Nhạc mở y quán ở kinh thành nay ngày càng ổn định, làm sao có thể để họ bỏ lại tất cả theo y đi đến một nơi còn không biết là nơi nào.
Y chỉ cười trừ với nhũ mẫu, lão nhân gia người quá kiên quyết, tranh luận chắc chắn không có ý nghĩa, tóm lại chờ ngày nào y biến mất, họ tự hiểu rõ trong lòng là được.
Y đếm đếm số bạc còn dư lại, tổng cộng có một nghìn lượng.
Sau vụ việc Mạnh Hoè Hạm tự làm tự chịu kia, Mạnh Hoè Đạo bất chấp sự phản đối của Chu thị kiên quyết rời kinh trở về nơi công tác cũ, không ai biết lý do. Đêm trước khi đi còn giấu Chu thị đưa cho Mạnh Chu năm trăm lượng và một tiếng "Xin lỗi". Mạnh Chu luôn xem Mạnh Hoè Đạo và những người khác trong Mạnh gia là hai chuyện khác nhau, y không biết tại sao Mạnh Hoè Đạo lại nói xin lỗi, có thể là thay mẫu thân và muội muội bù đắp cho y.
Món nợ của Khương Dao và nguyên chủ nhất định phải báo, y nhận tiền của Mạnh Hòe Đạo thì thành ra không rõ ràng. Vì vậy Mạnh Chu đã từ chối Mạnh Hoè Đạo, khi đó trông anh ta có chút mất mát.
Tay trái cầm một thỏi bạc, phía dưới in dấu hiệu của phủ Hoài Vương gia, đây là số tiền bảy ngàn lượng mượn từ Sở Hoài Dẫn.
Tay phải rút ra một tờ ngân phiếu, đây là tiền bán nhân sâm của Hoài Vương.
Cái nào cũng đều là của Sở Hoài Dẫn.
Hắn cứ như một tên ngốc tiêu tiền như rác vậy.
Mạnh Chu phồng má nghiêng đầu, tự nhiên có hơi chột dạ.
Một lúc sau, y ngang ngược đập bàn: Tiền sữa bột của tiểu Hoài Vương Sở Hoài Dẫn cũng phải trả một phần!
Tác giả có điều muốn nói: Mạnh mèo nhỏ nợ đầy đầu bỏ trốn rồi!