Sau khi tách ra, Hà bước chầm chậm giữa khu rừng rậm rạp, nơi ánh sáng chỉ còn là những tia mờ nhạt xuyên qua tán lá. Khu rừng nơi cô đang di chuyển có vẻ im lặng đến kỳ lạ, nhưng Hà biết rõ điều đó không có nghĩa là an toàn. Không gian dường như chứa đựng những điều gì đó bí ẩn, khó hiểu.
Vừa đi, Hà vừa nhớ lại cảnh tượng chia ly với Minh và Lan. Họ đã đồng ý gặp nhau ở cuối rừng, nhưng không ai có thể đoán được liệu cả ba có thể sống sót qua cuộc truy đuổi của những kẻ địch đầy nguy hiểm hay không.
Đột nhiên, một tiếng xào xạc khẽ vang lên từ phía sau. Hà nắm chặt con dao, xoay người nhanh như chớp. Trước mắt cô là một bóng đen cao lớn, nhưng lại nhanh chóng biến mất giữa các tán cây, để lại một khoảng trống đầy bất an.
“Có ai ở đó không?” Hà hỏi, giọng khẽ vang trong sự tĩnh mịch của rừng cây. Nhưng không có câu trả lời, chỉ có tiếng gió thổi qua những ngọn lá.
Hà cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô không tin mình chỉ đang bị dõi theo bởi những kẻ truy đuổi từ thành phố. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đang điều khiển mọi sự kiện xảy ra trong khu rừng này.
Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nói lạ vang lên từ đâu đó gần đó. Giọng nói không phải của một ngôn ngữ cô biết, nhưng nó vang lên chậm rãi, đầy uy lực:
“Zankira… thal’ithra… kanuris.”
Hà cảm thấy tim mình đập mạnh, da gà nổi lên khắp cơ thể. Đó là âm thanh kỳ lạ nhất mà cô từng nghe, và càng khó hiểu hơn khi những từ ngữ kia mang theo một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Có phải cô đã nghe thấy ngôn ngữ này ở đâu đó? Hay đó chỉ là sự tưởng tượng của cô?
Cô không dám tiếp tục hỏi nữa, lo sợ rằng bất kỳ sự tò mò nào cũng có thể gây ra điều gì đó không thể kiểm soát được. Bước chân cô trở nên thận trọng hơn khi tiến sâu vào rừng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo giữa vô số điều bí ẩn đang vây quanh.
Một lát sau, khi trời bắt đầu nhạt dần, Hà bắt gặp một khoảng trống trong rừng. Ở giữa khoảng trống là một cánh cửa đá cổ kính, được phủ đầy rêu phong và dấu vết của thời gian. Cánh cửa này dường như không thuộc về nơi này, như thể nó bị rơi lạc từ một thế giới khác. Những ký tự kỳ lạ được khắc lên bề mặt đá, cũng là những từ mà cô đã nghe thấy trước đó.
“Zankira…” Hà thì thầm, bất giác lặp lại lời thì thầm kia.
Bất ngờ, cánh cửa phát ra một ánh sáng nhẹ nhàng, những ký tự khắc trên đó bắt đầu tỏa sáng mờ mờ. Hà lùi lại một bước, nhưng sự tò mò trong cô vẫn thôi thúc tiến lại gần. Cô không hiểu tại sao mình lại bị cuốn hút bởi cánh cửa này, nhưng có điều gì đó mách bảo rằng đây có thể là chìa khóa giải đáp những bí mật của khu rừng.
“Hà?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Cô quay lại, thấy Lan đang bước ra từ trong đám cây, thở hổn hển nhưng rõ ràng vẫn sống sót.
“Lan! Cậu không sao chứ?” Hà vội chạy lại gần, lo lắng nhìn bạn mình.
Lan gật đầu, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào cánh cửa đá trước mặt. “Mình… mình không biết nữa. Có điều gì đó rất kỳ lạ về nơi này.”
Hà im lặng, cố gắng tìm lời giải thích cho cảm giác lạ lùng đang bao trùm cả hai. “Cậu có nghe thấy gì không? Mình nghe thấy một giọng nói… một thứ ngôn ngữ mà mình chưa từng nghe bao giờ. Nó dường như đang gọi tên mình.”
Lan rùng mình, nhưng không nói gì thêm. Thay vào đó, cô tiến gần cánh cửa hơn, nhìn chằm chằm vào những ký tự khắc trên bề mặt. “Mình không hiểu. Nhưng mình cảm thấy… chúng ta nên cẩn thận.”
“Zankira… thal’ithra… kanuris…” Hà lặp lại lần nữa, mắt không rời khỏi cánh cửa. Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ sâu trong rừng, khiến cả hai giật mình. Cánh cửa đá ngay lập tức tắt đi ánh sáng, trở lại với hình dạng cũ của nó.
“Chúng ta phải đi,” Lan thì thầm, giọng cô đầy căng thẳng. “Có thứ gì đó đang tiến đến.”
Cả hai không do dự nữa, lập tức chạy về phía tây như đã định. Khu rừng dần dần trở nên tối tăm hơn, bầu không khí nặng nề bao trùm lấy họ. Tiếng động lạ lùng tiếp tục vang vọng từ xa, nhưng không ai dám dừng lại để kiểm tra xem đó là gì.
Cuối cùng, sau nhiều giờ di chuyển liên tục, họ đến một khu đất trống gần rìa rừng. Ở đó, Minh đang ngồi tựa vào một gốc cây, thở phào khi thấy hai người xuất hiện.
“Cuối cùng các cậu cũng tới,” Minh nói, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm. “Mình đã lo là các cậu không thoát khỏi bọn chúng.”
Hà ngồi xuống bên cạnh Minh, hơi thở vẫn chưa kịp trở lại bình thường. “Chúng mình may mắn. Nhưng có điều gì đó rất lạ trong khu rừng này, Minh. Mình không chắc chúng ta đã thoát khỏi tất cả mối nguy hiểm.”
Minh cau mày, nhìn Hà với vẻ khó hiểu. “Ý cậu là sao?”
Hà kể lại cho Minh nghe về cánh cửa đá và những từ ngữ kỳ lạ mà cô nghe thấy. Khi nghe xong, Minh trông có vẻ đăm chiêu.
“Zankira… thal’ithra… kanuris,” Minh lặp lại, rồi im lặng một lúc lâu. “Mình không biết ý nghĩa của chúng, nhưng rõ ràng đó không phải là ngôn ngữ thông thường. Có lẽ nó là một phần của điều gì đó lớn hơn chúng ta.”
Lan xen vào, “Chúng ta không thể đoán già đoán non được. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta cần tìm một nơi trú ẩn an toàn. Những kẻ truy đuổi chúng ta có thể sẽ quay lại bất cứ lúc nào.”
Minh gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua những bí mật của khu rừng này. Có lẽ chúng nắm giữ chìa khóa cho cuộc chiến sinh tồn của chúng ta.”
Cả nhóm ngồi lại với nhau, bàn bạc về hướng đi tiếp theo. Tuy nhiên, trong lòng mỗi người, một nỗi lo âu không thể xua tan dần dần xâm chiếm. Những từ ngữ kỳ lạ và cánh cửa đá kia vẫn là một ẩn số lớn, và họ không biết liệu mình đã vô tình bước vào một con đường nguy hiểm mới hay chưa.
Những tiếng xào xạc lại vang lên trong bóng tối, nhưng lần này, chúng không đến từ rừng sâu.
Chú Thích: “Zankira… thal’ithra… kanuris” tạm dịch là: "Khởi nguồn từ bóng tối, sức mạnh sẽ hủy diệt."