Cuộc Chiến Sinh Tồn

Chương 6: Cuộc Đối Đầu Bất Ngờ

Ánh sáng yếu ớt của bình minh bắt đầu len lỏi qua những khe cửa nhỏ của tòa nhà hoang, báo hiệu một ngày mới đầy thử thách đang đến. Hà, Minh và Lan đã nghỉ ngơi một chút sau sự căng thẳng của đêm qua, nhưng không ai cảm thấy thực sự an toàn. Cả ba biết rằng họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi gặp nguy hiểm lần nữa.

Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, kiểm tra xung quanh một lần nữa để chắc chắn không có dấu hiệu của nhóm lính đánh thuê đêm qua. "Chúng ta nên đi ngay," anh nói khẽ, đôi mắt không rời khỏi cảnh vật bên ngoài. "Trời sáng rồi, nhưng không có nghĩa là chúng ta an toàn."

Hà gật đầu đồng ý. "Đúng, chúng ta không thể chờ lâu hơn nữa. Bọn lính có thể quay lại bất cứ lúc nào." Cô quay sang Lan, người đang cẩn thận kiểm tra lại đồ đạc của mình. "Cô sẵn sàng chưa?"

Lan gật đầu, vẻ mặt cương nghị nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng. "Tôi sẵn sàng. Chúng ta cần di chuyển nhanh chóng. Điểm đến tiếp theo của chúng ta sẽ là khu rừng phía trước. Dù không biết chắc tình hình trong đó, nhưng ít nhất nó sẽ che giấu chúng ta tốt hơn."

Cả ba nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi tòa nhà. Họ biết rằng một khi rời đi, sẽ không có đường quay lại. Mỗi bước đi trong thế giới này đều có thể là bước cuối cùng.

Khi họ ra ngoài, bầu không khí u ám của khu phố bỏ hoang làm cả nhóm cảm thấy lạnh sống lưng. Những toà nhà đổ nát và những con đường trống vắng khiến họ luôn phải cảnh giác cao độ. Cảm giác như mọi thứ đều có thể là cái bẫy đang chờ đợi.

"Đi về phía tây, qua khu rừng là hướng duy nhất chúng ta có thể đi," Lan nói, mắt không ngừng quét qua mọi góc tối xung quanh. "Tôi từng nghe nói có một nhóm người sống sót đã ẩn nấp ở đó, nhưng tôi không chắc chúng ta có thể tin tưởng họ."

"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác," Minh trả lời. "Miễn là chúng ta tìm được chỗ trú an toàn trong vài ngày, thì đó đã là một điều tốt."

Hà giữ im lặng, cô cảm thấy lòng mình trĩu nặng vì chưa có tin tức gì về Long. Cô tự hỏi liệu bạn mình có còn sống hay không, và nếu còn, liệu anh ta có tìm thấy họ hay không. Nhưng ngay lúc này, cô biết rằng việc tập trung vào hiện tại là điều quan trọng nhất.

Họ tiếp tục di chuyển qua những con hẻm hẹp, tránh những con đường lớn nơi họ có thể bị phát hiện dễ dàng hơn. Mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận, không có chỗ cho sự lơ đễnh hay chủ quan.

Tuy nhiên, khi cả ba gần đến khu rừng, một âm thanh lạ vang lên từ phía sau. Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp không gian trống rỗng. Hà lập tức quay lại, và trước mắt cô là một cảnh tượng khiến tim cô đập mạnh.

Một nhóm người lạ mặt xuất hiện từ xa, nhanh chóng tiến về phía họ. Mặc dù họ không mặc đồng phục lính đánh thuê, nhưng rõ ràng họ không có ý định thân thiện. Những kẻ này có vũ trang đầy đủ, với dao, gậy, và cả súng.

"Chết tiệt, bọn chúng đến rồi!" Lan thì thầm, mặt biến sắc. "Chúng ta phải chạy ngay!"

Không cần ai phải nhắc nhở, cả ba lập tức quay người và chạy thục mạng về phía rừng. Tiếng chân đuổi theo vang lên ngày càng gần, bầu không khí căng thẳng bao trùm lấy họ. Cả ba biết rằng nếu bị bắt kịp, họ sẽ không có cơ hội nào sống sót.

Hà cảm thấy tim mình đập loạn nhịp khi chạy qua những gốc cây khô héo và cỏ dại mọc um tùm. Đôi chân cô mỏi nhừ, nhưng cô biết rằng dừng lại sẽ là chấm hết. Minh và Lan cũng chẳng khá hơn, nhưng không ai dừng lại, sự sống còn của họ phụ thuộc vào việc giữ được khoảng cách với những kẻ đang truy đuổi.

"Chúng ta cần phải đánh lạc hướng bọn chúng!" Minh vừa chạy vừa nói, hơi thở đứt quãng vì mệt. "Nếu cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn gì cũng bị bắt."

Lan nhanh chóng gật đầu, mắt đảo quanh tìm kiếm điều gì đó có thể giúp họ thoát khỏi tình thế hiểm nghèo. "Có thể tách ra rồi tái hợp ở một điểm nào đó. Bọn chúng sẽ không thể theo dõi cả ba chúng ta cùng lúc."

Hà nhìn Lan, đôi mắt lộ rõ sự do dự. "Nếu chúng ta tách ra, liệu có cơ hội nào gặp lại không? Rủi ro quá lớn."

"Nhưng đây là cách duy nhất," Lan khăng khăng. "Nếu chúng ta ở lại cùng nhau, chúng sẽ bắt được chúng ta hết."

Minh gật đầu. "Tớ đồng ý với Lan. Chúng ta phải tin vào bản thân và kỹ năng của mình. Tách ra sẽ tăng khả năng sống sót."

Dù trong lòng Hà vẫn chưa sẵn sàng với kế hoạch này, nhưng cô hiểu rằng không còn thời gian để tranh luận. "Được rồi," cô nói, giọng kiên quyết. "Chúng ta sẽ tách ra ở đây. Hẹn gặp lại ở điểm cuối khu rừng, nếu chúng ta may mắn."

Cả ba trao nhau cái gật đầu cuối cùng, rồi nhanh chóng tách ra mỗi người một hướng. Hà lao về phía đông, Minh về phía bắc, còn Lan chọn đường đi vòng phía tây. Tiếng bước chân của những kẻ đuổi theo vẫn vang vọng phía sau, nhưng giờ đây, cả ba đều hy vọng rằng bọn chúng sẽ bị phân tán.

Hà chạy qua những bụi rậm và cây cối, cố gắng tránh gây ra tiếng động. Mỗi bước chạy của cô đều được tính toán để tránh bị phát hiện. Tim cô đập nhanh trong l*иg ngực, mồ hôi túa ra dù trời không quá nóng. Đôi mắt cô tập trung vào con đường trước mặt, nhưng đầu óc không ngừng suy nghĩ về Minh và Lan. Liệu họ có thoát khỏi bọn truy đuổi không? Và liệu cô có thể gặp lại họ?

Đột nhiên, một âm thanh khác vang lên gần đó. Hà dừng lại trong giây lát, tim cô như ngừng đập. Có gì đó không đúng. Tiếng bước chân không phải của Minh hay Lan, mà là một người khác, đang tiến về phía cô một cách lặng lẽ nhưng không kém phần nguy hiểm.

Hà nhanh chóng ẩn mình sau một thân cây lớn, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cô cầm chắc con dao nhỏ trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hướng mà tiếng động phát ra.

Một người đàn ông bước ra từ phía bụi cây. Gương mặt hắn lạnh lùng, với ánh mắt đầy sát khí. Hắn không mặc quân phục, nhưng rõ ràng là một kẻ chuyên nghiệp. Hà có thể cảm nhận được sự đe dọa toát ra từ mỗi bước đi của hắn.

Hắn đứng lại, đôi mắt quét quanh khu vực, như thể hắn biết rằng Hà đang ở gần. Cảm giác lo lắng bao trùm lấy cô, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. Nếu di chuyển bây giờ, cô sẽ bị phát hiện ngay lập tức.

Hắn từ từ tiến gần hơn, đôi mắt vẫn dò xét từng góc cạnh của khu rừng. Hà nín thở, tay siết chặt con dao, sẵn sàng cho tình huống xấu nhất. Khi hắn chỉ còn cách vài bước chân, Hà biết rằng không còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu.

Đột ngột, một âm thanh lớn vang lên từ xa, phá vỡ sự im lặng. Người đàn ông lập tức quay đầu lại, hướng về phía tiếng động. Hà nhận thấy cơ hội và nhanh chóng di chuyển, lách qua những tán lá và bụi rậm trước khi hắn có thể quay lại.

Cô tiếp tục chạy, nhưng lần này không còn cảm giác như mình đang bị đuổi kịp nữa. Tiếng bước chân của kẻ thù đã mất dần sau lưng, và Hà cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi biết rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm, ít nhất là tạm thời.

Khi đến gần rìa khu rừng, cô dừng lại để thở. Ánh sáng của buổi sáng sớm đã chiếu rọi qua những tán cây, mang lại cảm giác như cô đã vượt qua được một trận chiến khốc liệt.

Nhưng Hà biết rằng, cuộc chiến sinh tồn này vẫn chưa kết thúc. Chỉ khi gặp lại Minh và Lan, và tìm được nơi trú ẩn an toàn, họ mới có thể tạm thời nghỉ ngơi.

Trên hành trình đầy nguy hiểm này, mỗi ngày trôi qua đều là một trận chiến mới, và mỗi quyết định đều có thể là quyết định cuối cùng. Nhưng với lòng dũng cảm và niềm hy vọng, Hà tin rằng họ sẽ tiếp tục tiến bước, bất chấp mọi thử thách phía trước.