Họ tiến về phía tây, qua những con đường mà giờ đây đã trở thành những mảnh vụn của một thế giới từng phát triển mạnh mẽ. Mọi thứ quanh họ đều nhắc nhở về sự tàn phá không thể cứu vãn. Hà, Minh, và Lan di chuyển trong im lặng, mỗi người đều trầm ngâm trong những suy nghĩ của riêng mình, nhưng đồng thời cũng không ngừng cảnh giác trước mọi nguy hiểm tiềm tàng.
Cuộc hành trình trở nên ngày càng khó khăn hơn khi bóng tối bắt đầu buông xuống, che giấu mọi thứ trong màn đêm dày đặc. Bước đi của họ chậm lại khi họ tiến vào một khu vực bị bỏ hoang từ lâu, nơi không còn dấu vết của sự sống. Nhưng chính sự yên lặng này lại làm dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ trong lòng họ.
Lan đột nhiên dừng lại, giơ tay ra hiệu cho Hà và Minh ngừng bước. "Nghe thấy gì không?" cô thì thầm, ánh mắt dò xét xung quanh.
Minh lắng nghe kỹ, cố gắng nhận ra bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng gió rít qua những toà nhà đổ nát. "Không có gì," anh trả lời, nhưng sự nghi ngờ trong giọng nói cho thấy anh cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Hà cau mày, cảm giác bất an dần xâm chiếm tâm trí cô. "Chúng ta nên tiếp tục di chuyển," cô đề nghị. "Nơi này không an toàn."
Cả ba tiếp tục đi, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng bầu không khí xung quanh họ đang trở nên nặng nề hơn. Bóng tối không chỉ che giấu mọi thứ, mà còn tạo ra một áp lực vô hình đè nặng lên tinh thần của họ.
"Chúng ta cần phải tìm một nơi để nghỉ qua đêm," Minh nói sau một lúc, phá vỡ sự im lặng. "Đi tiếp trong bóng tối như thế này chỉ làm chúng ta dễ bị tấn công hơn thôi."
Lan gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không giấu được sự lo lắng. "Cứ mỗi khi màn đêm buông xuống, mọi thứ dường như trở nên đáng sợ hơn. Chúng ta cần tìm một nơi an toàn và có thể phòng thủ tốt."
Hà nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một nơi nào đó có thể tạm thời trú ẩn. Đúng lúc đó, cô nhận thấy một tòa nhà cũ nằm khuất trong góc khu phố. Nó có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng vẫn còn nguyên vẹn so với những tòa nhà xung quanh.
"Chỗ kia," cô nói, chỉ về phía tòa nhà. "Chúng ta có thể vào đó qua đêm, ít nhất là để tránh bị phát hiện."
Cả ba người nhanh chóng tiến về phía tòa nhà, cảm giác như họ đã tìm thấy một chút hy vọng giữa bóng tối. Khi đến gần, họ cẩn thận kiểm tra xung quanh, chắc chắn rằng không có ai hay thứ gì nguy hiểm đang ẩn nấp bên trong.
Cánh cửa nặng nề kêu kẹt khi Minh đẩy nó mở ra. Họ bước vào trong, lập tức bị bao phủ bởi mùi ẩm mốc và bụi bặm. Dù vậy, đây vẫn là nơi tốt nhất họ có thể tìm thấy trong hoàn cảnh hiện tại.
Họ bắt đầu tìm kiếm một chỗ thoải mái để ngồi nghỉ. Hà phát hiện một căn phòng nhỏ nằm phía sau tòa nhà, có vẻ như đã từng là một văn phòng hoặc phòng nghỉ ngơi của ai đó. Một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và vài cái ghế gãy nát nằm rải rác khắp nơi.
"Chúng ta sẽ nghỉ tạm ở đây," cô nói, cố gắng tạo ra chút hy vọng trong giọng nói của mình. "Không phải là nơi lý tưởng, nhưng ít nhất cũng có thể bảo vệ chúng ta khỏi những nguy hiểm bên ngoài."
Lan ngồi xuống một cái ghế đã bị gãy chân, nhìn quanh với vẻ mệt mỏi. "Chỉ cần qua được đêm nay, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục. Cứ mỗi ngày trôi qua, chúng ta lại tiến gần hơn đến khu trú ẩn."
Minh im lặng, nhưng ánh mắt anh thể hiện sự lo lắng sâu sắc. "Tớ chỉ mong rằng Long vẫn ổn," anh nói, giọng thấp hơn. "Nếu cậu ấy không tìm thấy chúng ta, cậu ấy có thể bị lạc mãi mãi."
Hà không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim mình nặng trĩu. Ý nghĩ về việc mất đi một người bạn thân làm cô không thể nào yên lòng. Dù họ đã trải qua rất nhiều gian nan, cô vẫn không thể chấp nhận việc có thể mất đi thêm một người nữa.
Khi mọi thứ dần lắng xuống, Hà quyết định bắt đầu một cuộc trò chuyện để xua tan không khí nặng nề. "Lan, cô đã sống sót bằng cách nào trong suốt thời gian qua? Thế giới bên ngoài kia quá tàn nhẫn."
Lan nhìn Hà, đôi mắt lấp lánh một chút kí ức đau buồn. "Tôi đã mất tất cả," cô nói, giọng khàn đi. "Gia đình, bạn bè… tất cả đều ra đi trong những đợt tấn công đầu tiên. Tôi chỉ còn lại bản thân mình và quyết tâm sống sót."
Hà cảm thấy một nỗi đau giống như nỗi đau của chính mình khi nghe những lời của Lan. "Chúng tôi cũng đã mất rất nhiều người thân. Thật khó khăn khi phải đối diện với thực tế này mỗi ngày."
Minh, người đã ngồi lặng lẽ một góc, chợt lên tiếng. "Nhưng chúng ta vẫn còn sống, và chúng ta vẫn còn nhau. Điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn có thể chiến đấu, vẫn có thể tìm thấy hy vọng."
Những lời của Minh mang lại một chút ấm áp cho tâm hồn họ, như một ngọn lửa nhỏ giữa mùa đông lạnh lẽo. Dù thế giới bên ngoài có tan hoang đến đâu, họ vẫn còn có nhau để dựa vào.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ phía ngoài, khiến cả ba người lập tức chuyển sang trạng thái cảnh giác. Tiếng bước chân dồn dập, như thể có một nhóm người đang tiến gần đến tòa nhà.
"Chết tiệt, có người đến," Lan thì thầm, mắt nhìn ra phía cửa. "Chúng ta phải trốn ngay!"
Hà, Minh, và Lan nhanh chóng di chuyển đến một góc khuất trong căn phòng, nơi họ có thể quan sát mà không bị phát hiện. Họ nín thở, chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cánh cửa chính của tòa nhà bật mở, và một nhóm người bước vào. Tiếng bước chân vang lên khắp nơi, mỗi âm thanh đều như một mũi dao cắt qua sự im lặng. Hà nheo mắt, cố gắng nhận diện những người lạ mặt đó. Họ mặc trang phục rách rưới, nhưng có vẻ được trang bị khá tốt với vũ khí cầm tay.
"Kiểm tra xung quanh, có thể có người đã vào đây trước chúng ta," một trong số họ ra lệnh, giọng nói lạnh lùng và đầy quyền lực.
Lan thì thầm với Hà, giọng lo lắng. "Bọn chúng là lính đánh thuê, một nhóm rất nguy hiểm. Nếu chúng phát hiện ra chúng ta, không có cơ hội nào sống sót cả."
Hà gật đầu, hiểu rõ tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Cô ra hiệu cho Minh và Lan giữ im lặng, và cả ba người nín thở, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Những tiếng bước chân càng lúc càng gần, và trong giây lát, Hà cảm thấy như tim mình ngừng đập. Một người trong nhóm lính đánh thuê tiến lại gần nơi họ ẩn nấp, đôi mắt sắc bén dò xét xung quanh.
"Không có ai ở đây," một giọng nói khác vang lên từ phía bên kia phòng. "Chỉ là một tòa nhà hoang thôi. Chúng ta nên tiếp tục tìm kiếm ở nơi khác."
Người đứng gần nơi Hà, Minh, và Lan ẩn nấp dừng lại, dường như đang cân nhắc. Nhưng cuối cùng, hắn quay người lại và bước đi, không nhận thấy sự hiện diện của họ.
Cả ba người thở phào nhẹ nhõm khi nhóm lính đánh thuê rời khỏi tòa nhà, để lại sự im lặng bao trùm một lần nữa. Họ chờ đợi thêm vài phút để chắc chắn rằng không còn ai quay lại, trước khi từ từ ra khỏi chỗ ẩn nấp.
"Suýt nữa thì xong đời," Lan nói, giọng vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
"Chúng ta phải rời khỏi đây ngay khi trời sáng," Minh đề nghị. "Nơi này không an toàn chút nào, và chúng ta có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào."
Hà gật đầu, đồng ý với Minh. "Chúng ta sẽ nghỉ ngơi thêm chút nữa, rồi tiếp tục đi khi trời bắt đầu sáng. Hy vọng rằng chúng ta sẽ gặp Long và có thể tìm thấy một nơi an toàn hơn."
Cả ba người quyết định nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục hành trình. Họ biết rằng cuộc chiến sinh tồn này chưa bao giờ dễ dàng, nhưng sự kiên trì và lòng dũng cảm sẽ giúp họ vượt qua mọi thử thách.
Trong bóng tối bao trùm, họ tìm thấy một chút hy vọng, một chút ánh sáng le lói. Và đó là tất cả những gì họ cần để tiếp tục bước đi trong cuộc chiến sinh tồn này.
Chương này tiếp tục khắc họa bầu không khí căng thẳng và đầy hiểm nguy trong cuộc chiến sinh tồn của nhóm nhân vật chính.