Cuộc Chiến Sinh Tồn

Chương 4: Lựa Chọn Định Mệnh

Hà tỉnh dậy giữa một cơn ác mộng tồi tệ. Bóng tối xung quanh cô dày đặc và lạnh lẽo, khiến cô mất phương hướng. Cô cố gắng lắng nghe, nhưng mọi thứ vẫn im lìm, ngoại trừ tiếng thở dồn dập của chính mình. Trong giây lát, cô cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình đang bao trùm lấy tâm trí, nhưng rồi nhanh chóng dập tắt cảm giác đó. Hà biết rằng trong thế giới này, bất kỳ sự yếu đuối nào cũng đều có thể dẫn đến cái chết.

Cô ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng hoang tàn. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài rọi qua những khe hở của bức tường, đủ để cô thấy rõ những vết nứt trên sàn và những mảnh vụn vương vãi khắp nơi. Hà nhớ lại cuộc chạy trốn điên cuồng qua khu chợ, những kẻ truy đuổi hung tợn, và sự chia cắt đột ngột với Minh và Long. Cô không biết họ còn sống hay đã bị bắt, và nỗi lo lắng không ngừng gặm nhấm tâm trí cô.

"Minh… Long…," cô thì thầm trong bóng tối, mong rằng cả hai vẫn an toàn. Nhưng cô biết rằng việc ngồi đây chờ đợi không phải là giải pháp. Hà cần phải hành động.

Cô đứng dậy, lấy lại sự tỉnh táo. Cô phải tìm cách thoát khỏi nơi này và tìm lại Minh và Long. Dù không biết liệu họ còn sống hay đã bỏ mạng, nhưng cô không thể để lại những người bạn đồng hành của mình. Hà kiểm tra vũ khí và những gì còn lại trong ba lô. Không còn nhiều thức ăn và nước uống, và cô biết mình phải cẩn thận trong việc sử dụng chúng.

Sau khi chắc chắn rằng mọi thứ đã sẵn sàng, Hà cẩn thận mở cửa, nhìn ra bên ngoài. Mặt trời đã lên cao, chiếu rọi những tia sáng lờ mờ qua những tòa nhà đổ nát. Mọi thứ vẫn im ắng, nhưng Hà không thể chắc chắn liệu đó có phải là sự yên bình thật sự hay chỉ là sự bình yên trước cơn bão.

Cô quyết định rời khỏi căn nhà, tiến về phía bắc, nơi Long đã chỉ dẫn trước khi họ tách ra. Hà hy vọng rằng nếu Minh và Long vẫn còn sống, họ cũng sẽ cố gắng tìm đường đến khu trú ẩn ở phía tây. Cô phải tìm ra manh mối về họ, dù chỉ là một dấu vết nhỏ nhất.

Con đường dẫn cô đi qua những khu phố đổ nát và bị bỏ hoang. Hà luôn cảnh giác, tai lắng nghe mọi âm thanh và mắt quét qua mọi ngóc ngách. Bất kỳ ai hoặc bất kỳ thứ gì xuất hiện đều có thể là một mối nguy hiểm chết người.

Sau một thời gian đi bộ trong im lặng, Hà dừng lại khi nhìn thấy một đống đổ nát lớn chặn lối đi. Cô nhìn quanh, cố gắng tìm đường vòng, nhưng mọi thứ dường như đều bị phá hủy hoặc chắn lối. Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên phía sau cô.

Hà quay phắt lại, con dao nhỏ đã sẵn sàng trong tay. Một bóng người xuất hiện từ phía xa, chầm chậm tiến lại gần. Tim cô đập mạnh, nhưng cô không thể phân biệt đó là bạn hay thù.

"Minh? Long?" cô gọi khẽ, hy vọng đó là một trong hai người. Nhưng bóng người vẫn im lặng, tiếp tục tiến lại gần.

"Đừng sợ, tôi không phải là kẻ thù," giọng nói của người đó vang lên, nghe có vẻ mệt mỏi nhưng không có sự thù địch. Khi người đó đến gần hơn, Hà nhận ra đó là một người phụ nữ, khuôn mặt nhợt nhạt, quần áo rách rưới nhưng ánh mắt vẫn còn sắc bén.

"Cô là ai?" Hà hỏi, không hạ vũ khí xuống.

"Tôi tên là Lan," người phụ nữ đáp, dừng lại cách Hà vài bước chân. "Tôi cũng đang cố gắng sống sót, giống như cô thôi."

Hà vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. "Cô ở đây làm gì? Cô có thấy một người đàn ông tên Minh và một người lớn tuổi tên Long đi qua đây không?"

Lan lắc đầu. "Không, tôi chỉ vừa đến đây. Tôi đã trốn tránh bọn cướp suốt đêm qua và tình cờ tìm thấy nơi này. Nhưng tôi cũng đang tìm đường đến khu trú ẩn ở phía tây."

Nghe đến đây, Hà cảm thấy có chút đồng cảm với Lan. Cả hai đều đang ở trong hoàn cảnh tương tự, và có thể cô ta thật sự không có ý định xấu. Nhưng sự cẩn trọng vẫn là điều cần thiết.

"Chúng tôi đang cố gắng tìm đến khu trú ẩn đó," Hà nói. "Nhưng chúng tôi đã bị tách ra. Tôi cần phải tìm lại bạn mình trước khi tiếp tục."

Lan gật đầu, đôi mắt thể hiện sự hiểu biết. "Tôi sẽ đi cùng cô, nếu cô cho phép. Một mình trong thế giới này thật sự rất nguy hiểm. Và có thêm người đồng hành sẽ giúp chúng ta tăng cơ hội sống sót."

Hà suy nghĩ một lúc, cân nhắc giữa việc tin tưởng Lan và việc tiếp tục đi một mình. Cô biết rằng con đường phía trước sẽ rất khó khăn, và có thêm một người bạn đồng hành sẽ tăng cơ hội sống sót. Nhưng cô cũng không quên rằng sự tin tưởng có thể là con dao hai lưỡi trong thời đại này.

"Cô có vũ khí không?" Hà hỏi, quyết định kiểm tra sự sẵn sàng của Lan.

Lan lắc đầu. "Tôi đã mất tất cả trong cuộc tấn công tối qua. Nhưng tôi có thể giúp đỡ trong những việc khác. Tôi biết chút ít về sơ cứu và cũng có kinh nghiệm trong việc ẩn nấp."

Hà cân nhắc lần cuối cùng rồi gật đầu. "Được, cô có thể đi cùng. Nhưng hãy nhớ, chúng ta phải cảnh giác cao độ. Không ai được phép lơ là, dù chỉ một giây."

Lan mỉm cười nhẹ, biết rằng cô đã tìm được một người bạn đồng hành tạm thời trong cuộc chiến sinh tồn này. "Cảm ơn. Tôi sẽ làm hết sức để giúp đỡ."

Hà và Lan tiếp tục tiến về phía trước, cố gắng tìm đường đi qua đống đổ nát. Mỗi bước đi đều chậm rãi và cẩn trọng, với đôi mắt luôn dõi theo mọi dấu vết xung quanh. Trong khi họ di chuyển, Hà không ngừng nghĩ về Minh và Long. Cô tự hỏi liệu họ có gặp phải nguy hiểm nào hay không, liệu họ có còn sống hay không.

Khi hai người đến gần khu vực khác của thành phố, Hà nhận thấy dấu hiệu của sự sống. Một vài đống lửa nhỏ còn sót lại, những vết chân in trên mặt đất. "Có ai đó đã ở đây," cô thì thầm, mắt dò xét xung quanh.

Lan cũng nhìn thấy những dấu vết đó. "Chúng ta nên cẩn thận hơn. Nếu đây là dấu vết của bọn cướp, chúng ta không nên để họ phát hiện."

Hà đồng ý, và cả hai tiến vào một con hẻm nhỏ, cố gắng đi theo các lối đi ít bị phát hiện nhất. Nhưng khi họ đi được một đoạn, một âm thanh đột ngột vang lên từ phía trước, làm cả hai dừng lại ngay lập tức.

Tiếng bước chân vội vã, tiếng kim loại va vào nhau, và một giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian chật hẹp. "Chết tiệt, nhanh lên!"

Hà nhận ra giọng nói đó. "Minh!" cô hét lên, quên mất sự cảnh giác trong giây lát và lao về phía trước.

Minh, người đang bị truy đuổi bởi một nhóm kẻ cướp, quay lại nhìn thấy Hà. "Hà! Chạy đi! Chúng đông lắm!" anh hét lên, cố gắng bắn vài phát súng để kìm hãm đối phương.

Nhưng Hà không thể đứng yên khi nhìn thấy bạn mình gặp nguy hiểm. Cô và Lan nhanh chóng lao vào cuộc chiến, sử dụng mọi thứ họ có để đẩy lùi nhóm kẻ cướp. Lan, mặc dù không có vũ khí, nhưng cô đã tìm được một thanh gỗ dài và dùng nó để tấn công những kẻ địch gần nhất.

Cuộc chiến diễn ra gay cấn, với tiếng súng nổ, tiếng kim loại va vào nhau và tiếng la hét vang dội khắp con hẻm. Dù nhóm kẻ cướp đông hơn, nhưng Hà, Minh và Lan chiến đấu với tất cả sức lực và quyết tâm.

Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, nhóm kẻ cướp cuối cùng cũng bị đẩy lùi. Chúng chạy trốn, để lại những vệt máu trên đường.

Cuộc chiến kết thúc, Hà, Minh, và Lan đều mệt mỏi, thở dốc. Máu từ những vết thương nhỏ rỉ ra trên tay và chân họ, nhưng may mắn là không ai trong số họ bị thương nặng.

"Minh, cậu không sao chứ?" Hà hỏi, đôi mắt lo lắng nhìn Minh.

Minh gật đầu, cố gắng nén lại cơn đau từ một vết cắt trên cánh tay. "Tớ ổn, nhưng chúng ta không thể ở lại đây lâu. Bọn cướp có thể quay lại bất cứ lúc nào với quân tiếp viện."

Lan, người đã cùng họ chiến đấu, thở dài và nhìn quanh. "Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn hơn để nghỉ ngơi và sơ cứu vết thương. Không thể tiếp tục hành trình trong tình trạng này."

Minh nhìn Lan, lúc này mới nhận ra sự xuất hiện của cô. "Cô là ai? Sao lại đi cùng Hà?"

"Đây là Lan," Hà giải thích. "Tôi gặp cô ấy khi đang tìm cách thoát khỏi căn nhà hoang. Cô ấy cũng đang trên đường tìm đến khu trú ẩn ở phía tây."

Minh gật đầu, chấp nhận sự hiện diện của Lan. "Cảm ơn cô đã giúp đỡ. Chúng tôi rất cần thêm người đồng hành."

Lan mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười của cô không che giấu được sự mệt mỏi. "Chúng ta phải tiếp tục đi thôi. Nếu chúng ta dừng lại ở đây, có thể sẽ không còn cơ hội sống sót."

Cả ba người bắt đầu di chuyển, lần này với tốc độ chậm hơn do vết thương và sự mệt mỏi. Hà cảm thấy một sự nhẹ nhõm khi biết rằng Minh vẫn còn sống, nhưng nỗi lo về Long lại trỗi dậy. "Minh, cậu có biết Long đang ở đâu không? Chúng tớ đã bị tách ra trong lúc chạy trốn."

Minh cau mày, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt. "Tớ cũng không biết. Tớ đã cố gắng tìm cậu ấy nhưng bị bọn cướp tấn công giữa chừng. Chúng ta phải tìm cậu ấy trước khi quá muộn."

Lan lên tiếng, đưa ra ý tưởng. "Có lẽ Long cũng đang cố gắng tìm đường đến khu trú ẩn ở phía tây. Nếu chúng ta tiếp tục đi theo kế hoạch, có khả năng sẽ gặp lại anh ta."

Hà và Minh đều đồng ý với suy nghĩ này. Cả ba tiếp tục di chuyển qua những con phố đổ nát, với hy vọng rằng họ sẽ sớm tìm thấy Long. Mặc dù sự mệt mỏi và nỗi lo lắng bao trùm, nhưng ý chí sống còn và tình bạn đã giữ họ lại với nhau, khiến họ không từ bỏ.

Càng đi xa, họ càng cảm thấy sự nguy hiểm rình rập. Những tòa nhà đổ nát và những con hẻm tối tăm chứa đựng những mối đe dọa không lường trước được. Nhưng đồng thời, họ cũng nhận ra sự quyết tâm của mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong thế giới này, không còn chỗ cho sự yếu đuối hay do dự.

Cuối cùng, sau một quãng đường dài, họ đến một khu vực tương đối an toàn, một tòa nhà cũ kỹ nhưng vẫn còn nguyên vẹn, với cửa sổ và cửa chính bị khóa chặt. Họ quyết định tạm dừng tại đây để nghỉ ngơi và lên kế hoạch tiếp theo.

Minh kiểm tra những vết thương của Hà và Lan, dùng những mảnh vải và thuốc sát trùng mà họ còn lại để băng bó. "Chúng ta cần phải cẩn thận hơn," Minh nói, giọng nghiêm túc. "Nếu bị thương nặng, chúng ta sẽ không thể tiếp tục."

Hà ngồi xuống, dựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn xa xăm. "Tớ chỉ mong rằng Long vẫn còn sống và tìm được đường đến đây. Chúng ta không thể mất thêm bất kỳ ai nữa."

Lan, mặc dù đã rất mệt mỏi, vẫn giữ tinh thần lạc quan. "Tôi tin rằng chúng ta sẽ tìm thấy anh ta. Chúng ta đã đến được đây, và đó đã là một điều kỳ diệu. Chúng ta phải tin tưởng vào khả năng của mình."

Hà và Minh nhìn nhau, rồi cả hai đều gật đầu. Trong thế giới này, niềm tin là một trong những điều quý giá nhất mà họ còn lại. Và niềm tin đó sẽ dẫn họ đến đích, dù con đường có gập ghềnh và đầy nguy hiểm đến đâu.

Sau khi nghỉ ngơi, cả ba người lại tiếp tục lên đường, lần này với một sự quyết tâm mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ biết rằng phía trước vẫn còn rất nhiều thử thách, nhưng cũng biết rằng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục chiến đấu.

Với mỗi bước đi, Hà cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Dù thế giới bên ngoài có tàn khốc đến đâu, cô vẫn có những người bạn đồng hành bên cạnh, và điều đó đủ để cô tiếp tục chiến đấu. Cuộc chiến sinh tồn này không chỉ là về việc sống sót, mà còn là về việc giữ vững niềm tin và tình bạn trong một thế giới đã đánh mất tất cả.

Và như thế, hành trình của họ tiếp tục, với hy vọng rằng họ sẽ tìm thấy Long và cuối cùng là đạt được sự an toàn mà họ đã tìm kiếm bấy lâu nay.