Hà, Minh và Lan tiếp tục hành trình trong không gian tối mịt của khu rừng. Càng tiến xa, họ càng cảm nhận rõ sự u ám bao phủ. Tiếng xào xạc không dứt phía sau vẫn theo sát như một lời nhắc nhở rằng mỗi giây trôi qua đều là một phần cuộc đua với sự sống. Họ đã quen với việc đi trong im lặng để tránh thu hút sự chú ý, nhưng chính sự tĩnh lặng kéo dài này lại làm trỗi dậy cảm giác lo âu và nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng họ.
Một lúc sau, Minh khẽ dừng bước và quay lại nhìn hai người bạn của mình. “Chúng ta phải nói rõ kế hoạch tiếp theo,” Minh nói nhỏ, ánh mắt cậu đầy sự kiên định. “Chạy trốn mãi sẽ không giải quyết được gì.”
Lan dừng lại, mắt cô ánh lên chút lo lắng. “Ý cậu là gì? Chúng ta không có đủ sức để đối đầu với bất kỳ ai hay thứ gì ở đây, và chắc chắn là chưa sẵn sàng cho bất kỳ cuộc đối đầu nào.”
“Không phải là đối đầu trực diện,” Minh giải thích. “Mình nghĩ rằng chúng ta cần tìm hiểu sâu hơn về những điều đang xảy ra. Có lẽ điều gì đó ở đây đang che giấu bí mật mà chúng ta chưa thể hiểu.”
“Minh, chúng ta đang lạc trong một khu rừng nguy hiểm, với vô số thứ đang rình rập và đe dọa,” Hà cắt ngang, giọng cô trầm xuống. “Tìm hiểu thêm chỉ càng khiến chúng ta gặp nguy hiểm. Chúng ta cần ưu tiên thoát khỏi nơi này trước.”
Lan gật đầu, nhưng rồi cô ngập ngừng. “Nhưng mình nghĩ Minh có lý,” cô nói, giọng nhỏ dần. “Nếu có điều gì đó đang điều khiển khu rừng, có thể chúng ta sẽ không thể rời đi cho đến khi hiểu được nó.”
Cả ba chìm vào im lặng, mỗi người đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Họ biết rằng đây là một quyết định mạo hiểm, nhưng sự thúc giục không rõ ràng trong lòng đã khiến họ bị giằng xé giữa sự an toàn và tò mò.
Cuối cùng, Minh phá tan sự im lặng. “Vậy thì chúng ta sẽ chia nhau ra tìm hiểu,” cậu nói, ánh mắt không chùn bước. “Một người sẽ ở lại trông chừng và giữ lửa, hai người còn lại đi tìm thêm dấu vết xung quanh. Chúng ta phải nắm bắt từng manh mối nhỏ nhất.”
Hà thở dài, nhưng cũng gật đầu. “Được rồi. Nhưng nếu cảm thấy nguy hiểm, chúng ta sẽ lập tức quay về.”
Cả ba chọn một khu đất trống tạm thời làm nơi trú ẩn, Minh cẩn thận nhặt nhạnh vài cành cây và đá tạo thành một vòng lửa nhỏ để xua đuổi những mối nguy.Sau khi hoàn thành vòng lửa tạm thời, Minh nhìn Lan và Hà với ánh mắt dặn dò, quyết tâm ẩn hiện trong từng lời cậu nói.
“Hà sẽ ở lại trông chừng lửa và phòng vệ nếu có gì bất thường xảy ra. Lan và mình sẽ đi dò xét quanh đây xem có phát hiện gì không. Chỉ một lát thôi, và chúng ta sẽ quay lại ngay,” Minh trấn an.
Lan gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt không giấu nổi lo lắng. Cô bước chậm theo Minh, để lại Hà ngồi bên ngọn lửa, ánh sáng từ bếp lửa nhỏ bé ấy như trấn an nhưng cũng mong manh vô cùng giữa rừng sâu tối tăm.
Khi Minh và Lan đi xa dần, Hà ngồi lại một mình, bầu không khí xung quanh chầm chậm trở nên tĩnh lặng, như thể cả khu rừng đang ngừng thở. Bóng tối dường như đang bao phủ lấy cô, trong từng tiếng lá xào xạc nhẹ và những âm thanh nhỏ dần mất hút vào thinh không. Ngồi một mình trong bóng tối, cô cố giữ tâm trí tỉnh táo, nhưng từng ý nghĩ không mời mà đến, mơ hồ về những điều họ đã trải qua.
Chỉ một lúc sau, Lan quay lại, tay cầm theo một chiếc nhánh cây dài có vết khắc nhỏ trông như ký tự cổ xưa, còn Minh thì bước tới gần, vẻ mặt đăm chiêu. Cậu thận trọng nhìn xung quanh, như thể tìm kiếm điều gì trong bóng tối.
“Chúng mình phát hiện ra thứ này, Hà,” Lan nói, giọng thấp nhưng đầy căng thẳng. Cô đưa cành cây cho Hà xem. “Những ký tự này… trông không giống ngôn ngữ nào mình từng thấy. Nhưng có điều gì đó quen thuộc…”
Minh xen vào, giọng cậu chắc nịch: “Chúng ta đã thấy ký tự này trên bức tượng ở lối mòn trước đó, và một trong những chữ này giống từ ‘Kanuris’ mà Hà đã nhắc đến. Có vẻ như tất cả những dấu vết này đều dẫn về cùng một thứ bí ẩn.”
Hà cầm cành cây lên, ngón tay nhẹ lướt trên từng vết khắc. Cảm giác lạ lẫm bỗng ùa đến, như thể một phần của cô có thể hiểu được ý nghĩa của những ký tự này. Dù không rõ ràng, nhưng cảm giác rằng những ký tự này chứa đựng một thông điệp. Cô thì thầm:
“Có lẽ, những dấu hiệu này là lời cảnh báo… Hoặc là chỉ dẫn gì đó.”
Minh nhíu mày, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ. “Nếu vậy, thì việc tiếp tục đi sâu hơn là cần thiết. Có thể sẽ có một cách nào đó giúp chúng ta thoát ra khỏi nơi này.”
Lan nhìn Minh, nỗi sợ và nghi hoặc hiện rõ trong đôi mắt cô. “Nhưng nếu càng đi sâu, chúng ta càng gặp nguy hiểm hơn thì sao? Có lẽ đây chỉ là một cái bẫy, một cách để dụ chúng ta vào…”
Minh nắm lấy tay Lan, khẽ an ủi: “Mình biết, Lan. Nhưng đây có lẽ là cơ hội duy nhất. Chúng ta không thể cứ mãi quanh quẩn mà không có một mục tiêu nào. Mình tin rằng, chỉ khi hiểu rõ những thứ này, chúng ta mới có thể tìm được lối ra.”
Hà nhìn cả hai, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. “Có thể những ký tự này không chỉ là lời cảnh báo hay chỉ dẫn mà là chìa khóa… Một cách nào đó để hiểu về nơi này.”
Sự đồng thuận lan tỏa giữa ba người. Sau một hồi tranh luận, họ quyết định sẽ quay lại lối mòn nơi có bức tượng đá và tìm kiếm thêm manh mối. Họ nhanh chóng dập tắt lửa, thu dọn những thứ cần thiết và hướng bước đi về phía con đường cũ.
Trên đường, cả ba đều cẩn trọng từng bước đi, cảm giác như khu rừng đang quan sát họ từng cử động. Những tiếng động xào xạc lẫn tiếng côn trùng kêu vang lên khắp nơi, nhưng lần này, thay vì sợ hãi, họ cảm thấy mình đang tiến gần hơn đến điều gì đó lớn lao.
Cuối cùng, họ trở lại bức tượng đá. Ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn pin rọi lên từng nét chạm trổ, lộ ra những đường nét tinh xảo và kỳ lạ. Hà tiến lại gần, tay đặt lên bức tượng như để cảm nhận sự liên kết nào đó mà cô không thể giải thích.
“Những ký tự này,” cô nói, tay chỉ vào một phần ở dưới đáy bức tượng. “Nó giống như một câu thần chú… hoặc một thông điệp bị giấu kín.”
Minh cũng tiến tới, chăm chú nhìn vào các ký tự. “Có thể có một mật mã nào đó ở đây mà chúng ta chưa phát hiện ra. Nếu giải được nó, có thể chúng ta sẽ hiểu rõ hơn về nơi này.”
Lan bước lui lại vài bước, mắt dõi quanh như cảm nhận được một điều gì khác. “Nhưng nếu điều này mở ra thứ gì đó không an toàn thì sao?”
Câu hỏi của Lan khiến không gian trở nên tĩnh lặng. Nhưng rồi, Hà nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu đây là chìa khóa duy nhất, thì có lẽ chúng ta cần phải thử.”
Hà lặng lẽ đặt tay lên một trong những ký tự và khẽ thì thầm: “Zankira… thal’ithra… kanuris.” Những từ ngữ kỳ lạ đó vang lên như một lời nguyền xa xưa, làm cả không gian quanh họ bỗng chốc trở nên lặng ngắt, như thể khu rừng đã ngưng lại chỉ để lắng nghe.
Ngay sau đó, một cơn gió lạnh thổi qua, làm rung chuyển cành cây và cả bức tượng. Đôi mắt sâu hun hút của tượng đá bỗng lóe lên một tia sáng nhỏ, yếu ớt nhưng đầy sức mạnh, như một dấu hiệu của điều gì đó sắp xảy ra.
Minh lùi lại, ánh mắt căng thẳng nhìn vào bức tượng. “Có lẽ chúng ta đã kích hoạt gì đó… Hy vọng rằng đây là điều tốt.”
Lan nắm lấy tay Hà, hơi thở cô trở nên dồn dập. “Chúng ta có chắc không? Điều gì sẽ xảy ra nếu đây là một sai lầm?”
Hà vẫn giữ sự bình tĩnh trong ánh mắt, nhưng bên trong, cô cũng không khỏi rối bời. Dẫu vậy, cô biết rằng họ không còn con đường nào khác. Những bí ẩn này, từng mảnh nhỏ của câu đố, có lẽ là lời nhắn gửi cuối cùng của nơi đây.
“Chúng ta sẽ chờ xem,” Hà nói, cố giữ giọng điềm tĩnh.
Trong bóng tối của khu rừng, bức tượng lại chìm vào tĩnh lặng, nhưng lần này, ba người cảm nhận rõ ràng rằng họ đã bước một bước xa hơn, đến gần hơn với những bí ẩn đang đợi chờ phía trước. Dẫu không rõ điều gì sẽ đón đợi họ, nhưng họ biết một điều: họ không còn quay lại được nữa.