Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 19

Phía sau vang lên tiếng còi xe, âm thanh này ở trong màn đêm tĩnh mịch như một tín hiệu đánh thức tâm trí. Hai bàn tay nắm chặt thành quyền của cậu ấy buông ra, cửa xe được mở khóa: “Xin lỗi anh,”

Tôi không biết lúc đó cậu ấy định nói cái gì với tôi, vẻ mặt ảo não đó không phải là giả. Tôi mở cửa xe ra, chào tạm biệt cậu ấy: “Đêm nay cảm ơn Tổng giám đốc Bùi rất nhiều.”

Cửa xe bị tôi đóng lại, ngăn cách vẻ mặt và động tác của Bùi Vấn Thanh. Tôi đi về nhà mình, lại nhìn thấy được Sầm Thư.

“Em đứng đây làm gì?” Tôi cúi đầu nhìn cậu ta.

Sầm Thư ngẩng đầu nhìn tôi, nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nhíu mày trước: “Anh uống rượu à?”

Tôi thuận miệng đáp: “Chỉ uống một ly thôi, có việc gì không?”

Sầm Thư nắm lấy cánh tay tôi, cắn môi: “Em tới lấy đồ.”

Tôi mở cửa ra, đứng dựa vào cửa nói với cậu ta một cách thờ ơ: “Đi lấy đi.”

Bùi Vấn Thanh vẫn chưa đi nữa kìa?

Chiếc xe kia vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không biết cậu Bùi Vấn Thanh nổi tiếng kia có thấy tôi và Sầm Thư đang ở bên nhau không.

Hy vọng cậu ấy đừng hiểu lầm tôi và Sầm Thư dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, cậu ấy có thể quang minh chính đại theo đuổi Sầm Thư rồi.

Một A một O, một người chưa gả một người chưa cưới, đúng là ông trời tác hợp.

Nếu họ muốn kết hôn, tôi sẽ bảo Cố Hàn Thanh gửi tiền mừng cho bọn họ vì nếu có đến tham dự hôn lễ thì kẻ luôn bị coi đáng thương tôi cũng sẽ thấy nhàm chán.

Sống trên đời tất nhiên phải thay tên đổi phận rồi.

Bùi Vấn Thanh đi xuống xe, đốt một điếu thuốc.

Thật kì lạ, không ngờ cậu ấy còn hút thuốc. Tôi cứ nghĩ đứa con nhà người ta này không rượu chè, không hút thuốc, không ngờ cả rượu cả thuốc cậu ấy đều mê.

Động tác hút thuốc còn quen tay lắm nè.

Đầu ngón tay tôi hơi ngứa, tôi bèn vô thức thò tay vào túi, sau khi chạm phải khoảng không thì tôi mới nhớ ra mình đã bỏ thuốc rồi.

Kì lạ quá, tôi không hề nhớ mình đã từng hút thuốc bao giờ. Hút thuốc, bỏ thuốc, dường như đây đều là thói quen trong quá khứ của tôi nhưng ký ức tôi lại không hề xuất hiện chút ấn tượng nào.

Thật đúng là lạ.

Trên đầu ngón tay cậu ta thấp thoáng ánh lửa trông cực kỳ chói mắt lúc nửa đêm. Tôi quay đầu lại không nhìn nữa, Sầm Thư xách một cái ba lô ra khỏi nhà, vẻ mặt cậu ta phức tạp nói với tôi: “Dạ dày của anh không tốt, đừng uống nhiều rượu như vậy.”

Lại còn khuyên bảo tôi nữa à. Tôi đứng dựa vào cửa, gật đầu với cậu ta: “Trời đã khuya rồi, em nhanh về nhà đi.”

Sầm Thư siết chặt dây đeo ba lô, cuối cùng liếc nhìn tôi một cái rồi mới rời đi.

Tôi nhìn ra bên ngoài, xe của Bùi Vấn Thanh đã biến mất và rời đi.

Xem ra cậu ấy chỉ xuống xe hút điếu thuốc mà thôi.

Cơn buồn ngủ ở trong xe của Bùi Vấn Thanh đã biến mất hoàn toàn, tôi đóng cửa lại và từ tốn bước lên lầu. Dì giúp việc đã dọn dẹp sạch phòng ngủ chính nhưng tôi dường như vẫn cảm nhận được mùi vị pheromone mà Sầm Thư và cái anh chàng A Việt kia lưu lại.

Khi chân tôi vừa chạm đến cửa chính thì bỗng đổi hướng, đi về phía phòng ngủ cho khách.

Có lẽ tôi phải đổi căn nhà khác rồi, tôi vẫn rất thích căn này chủ yếu là vì nó nằm ở một nơi khá thanh tịnh, vắng vẻ theo cái kiểu dù bạn có chết ở đây thì cũng chẳng ai hay biết.

Nhưng tôi thực sự không thích mùi hương đó, chỉ có thể cố nhịn đau đổi nhà thôi.

*

Đêm nay đã định sẵn là mất ngủ.

Khi con người không thể ngủ, tâm trí của họ luôn nghĩ đông nghĩ tây, thường xuyên nhất là tưởng tượng trong nhà mình có người.

Thực ra tôi vẫn cảm thấy trong nhà không có ai, nếu có người thì chắc sẽ náo nhiệt hơn một chút, bốn người vừa hay đủ một bàn mạt chược.

Đấu địa chủ cũng hay nhưng mà tôi không chọn.

Thật đúng là im lặng, không có ma nào ở đây cả.

Tôi lăn qua lộn lại ở trên giường, cuối cùng lăn đến khi biến thành cái chả lụa rồi mới quay người từ mép giường về giữa giường, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc vừa nãy Bùi Vấn Thanh định nói cái gì với tôi.

Bình thường tôi không để ý đến mấy chuyện này lắm nhưng ai bảo bây giờ tôi đang mất ngủ chứ, phải tìm chuyện gì đó để làm mới được.

Sau chữ “tôi” đó có thể là gì nhỉ? “Muốn” hay là “sắp”, hay là “không”, cũng có thể “là”.

Những nội dung có thể ghép sau đó nhiều vô số kể, tôi đoán mãi không ra.

Tôi mệt mỏi ngồi dậy, rút tay từ trong chăn ra gọi điện thoại cho Cố Hàn Thanh.

Tôi gọi 3 cuộc mà vẫn không nghe, có lẽ thằng nhóc này say quắc cần câu rồi nên mới không nhận điện thoại của tôi được.

Mấy năm nay tôi sống ẩn dật, vòng tròn bạn bè của tôi vô cùng hạn hẹp, chỉ còn lại một người mà tôi thường xuyên liên lạc.