Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 18

"Từ bao giờ mà tửu lượng của lão Chúc đã kém như vậy… Aiz…”

"Để tôi làm cho…”

Đó là giọng nói của ai?

Dường như có người nâng tôi dậy, bảo muốn đưa tôi về nhà.

Đúng là người tốt.

Tôi nắm lấy quần áo của người tốt kia, thϊếp đi mê man.



"Chúc Tự Kiều, tỉnh lại đi."

"Chúc Tự Kiều, đến rồi, mau dậy đi."

Một giọng nói từ gần đến xa đánh thức tôi dậy, nhưng tôi chưa sẵn sàng thức dậy.

Tôi rất ít khi được ngủ ngon, hôm trước ở phòng ngủ phụ cho khách là một lần, hôm nay uống rượu cuối cùng tôi cũng có thể ngủ, thực sự không cần phải gọi tôi dậy đâu.

"Đừng ồn ào…”

Tôi hành động theo bản năng vậy nên tôi vươn tay ra với chút ý thức còn sót lại, cố gắng che miệng người kia. Sau khi tay tôi sờ mó lung tung trong không khí cuối cùng cũng chạm vào được một khuôn mặt.

Trong tầm nhìn mơ hồ, tôi nhìn thấy một màu đỏ tươi.

Cảm giác như đầu óc của tôi có chút vấn đề.

Lòng bàn tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm mại, ngón tay tôi di chuyển dọc theo hình dáng đó, cảm giác như đang nắm thứ gì đó.

"Để tôi ngủ một lát."

Tôi nhắm mắt lại, ngã thẳng về phía trước.

Đó có lẽ là cánh tay của một người đàn ông, tôi không ngửi thấy mùi pheromone trên người anh chàng này, chỉ có mùi thơm thoang thoảng của bột giặt.

Giống như mùi trên người mẹ tôi.

Mẹ tôi thích nhãn hiệu bột giặt này, tất cả quần áo của tôi hồi còn học cấp 3 đều có mùi như thế này. Một số người nghĩ rằng đó là pheromone của tôi, ngửi nhiều còn thấy hơi buồn nôn.

Chỉ là sau khi mẹ tôi rời đi, tôi không bao giờ ngửi thấy nó nữa, ngay cả khi tôi tự đi mua cũng không còn cảm nhận được mùi hương như lúc trước.

Mười năm rồi không ngửi thấy mùi này và tôi vẫn còn nhớ rõ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống. Nhưng còn chưa được vài phút tôi đã thấy mình như đang nằm trên tấm thép, toàn thân đau đớn như thể vừa bị ai đánh cho nhừ tử.

"Shh..." Hình như là lâu lắm rồi chưa vận động nên tôi có cảm giác cổ mình bị chuột rút.

Tôi ngồi dậy khỏi thứ gì đó mềm mại mà cứng ngắc, một tay giơ lên che cổ sau đó tôi cau mày mở mắt ra: "Đau quá.”

"Anh không sao chứ?"

Ai đó lo lắng hỏi tôi, linh hồn trốn chạy của tôi cuối cùng cũng trở về, nhận ra người đang nói chuyện là ai.

“… Tổng giám đốc Bùi.”

Tôi nằm trở lại ghế tựa, tựa đầu trên đệm đầu, quay đầu nhìn Bùi Vấn Thanh bên cạnh. Bên trong xe lờ mờ, cậu ấy không bật đèn xe mà đang cúi đầu xuống, không biết đang nhìn gì.

Tôi không biết tại sao nhưng cứ có cảm giác cậu ấy có vẻ hơi đỏ mặt, nhưng đó có lẽ chỉ là phỏng đoán của riêng tôi thôi, không thể coi là đúng được.

Bùi Vấn Thanh từ trước tới giờ vẫn luôn lạnh nhạt với thế giới bên người, con người cậu ấy trầm ổn bình tĩnh, chưa bao giờ để lộ bất kì cảm xúc nào.

Cậu ấy cứ như một người máy đã được lập trình sẵn, làm việc theo mọi quy tắc ứng xử của nhà họ Bùi, trở thành người cầm quyền nghiêm cẩn lớn mạnh nhất trong nhà họ Bùi.

Cậu ấy chỉ cần bình tĩnh, lý trí, tự giữ mình, không cần quan tâm đến ai khác, nghiêm cẩn là được rồi, mọi cảm xúc dư thừa khác đối với cậu ấy đều là vô dụng.

Tôi đã nghe những người khác nghị luận về Bùi Vấn Thanh dù nhiều hay ít, mọi người đều nhất trí đánh giá cậu ấy là một người “lạnh lùng”, rất giỏi phá mood.

Nhưng tôi vẫn nhớ cậu ấy cũng đã từng làm chuyện khác người, ví dụ như chuyện từ chối cưới gả kia chẳng hạn.

Cậu ấy có thể nói thẳng với cha mẹ là mình sẽ không kết hôn nhưng giây sau đã lại theo đuổi Sầm Thư, cũng không biết là bị làm sao, có khi theo đuổi được Sầm Thư xong rồi kết hôn cũng nên.

Dường như tôi từ khi sinh ra đã xác định là không chung đường với người này, hai chúng tôi cứ như hai đường thẳng trái ngược, mà thật sự là không thân, ở chung cũng không hợp.

“Anh tỉnh rồi à.” Bùi Vấn Thanh khụ khụ hai tiếng, trầm giọng hỏi.

“Ừm. Làm phiền Tổng giám đốc Bùi rồi.” Tôi ngáp một cái rồi lời nhác nói: “Tôi đi trước đây.”

Tôi mở cửa xe ra nhưng đẩy hồi lâu mà vẫn không mở được.

Xong đời, Bùi Vấn Thanh định nhốt tôi lại rồi tẩn cho tôi một trận sao? Nếu trong xe mà xảy ra đánh nhau thì tôi có cảm giác mình đã nắm chắc cờ trắng.

Cơ thể của tôi không còn tốt như trước nữa, nếu là năm tôi 17, 18 tuổi, kéo bè kéo phái đánh hội đồng không thiếu thứ gì nhưng bây giờ tôi chỉ là một người đàn ông yếu đuối ngay cả một học sinh tiểu học cũng có thể bắt nạt mà thôi.

Làm ma cà rồng khổ lắm, ngày ngủ đêm bay còn chưa tính, lại còn đánh nhau thì kì quá.

“Tổng giám đốc Bùi, phiền anh mở cửa xe ra được không?” Tôi quay đầu nhìn cậu ấy rồi nhíu mày.

Bùi Vấn Thanh siết chặt hai tay thành quyền, vài giây sau cậu ta mới xem như là đã bình tĩnh lại, nói: “Chúc Tự Kiều, tôi…”