Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 17

Ghế bên cạnh đột nhiên lún xuống, tôi quay đầu lại rồi để chân sang một bên.

Lạ vậy, không đâu tự dưng ngồi gần như vậy làm gì.

"Tổng giám đốc Bùi hôm nay có nhã hứng vậy.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói.

Tôi hy vọng Bùi Vấn Thanh đừng có làm lơ tôi, nếu vậy thì trông tôi giống thằng ngốc khi cố bắt chuyện với cậu ấy lắm.

"Ừm. Hôm nay tình cờ tôi được rảnh.” Bùi Vấn Thanh nói rồi ấn mở điện thoại, màn hình sáng lên lại tắt.

Hôm nay thế là đủ rồi, tôi không tán gẫu nổi nữa.

Nhưng thế cũng bình thường thôi, Bùi Vấn Thanh đang xưng hùng xưng bá trong chốn kinh doanh, thật sự là không có tiếng nói chung với một đứa ăn bám quanh năm như tôi.

"Trước hết xin chúc mừng Tổng giám đốc Chúc đã độc thân trở lại." Bùi Vấn Thanh nâng ly rượu lên và gửi lời chúc phúc cho tôi, giọng điệu bình thản.

Tôi nâng ly lên, cũng chúc cậu ấy: "Tổng giám đốc Bùi cũng vậy.”

Cậu có thể công khai theo đuổi Sầm Thư được rồi, không cần lo lắng tôi thỉnh thoảng nhảy ra bắt gian nữa.

Khuôn mặt của Bùi Vấn Thanh giống như được điêu khắc từ băng, tôi chẳng thể thấy được rốt cuộc cậu ấy muốn thể hiện cảm xúc gì.

Một lúc sau, cậu ấy lại hỏi: "Tổng giám đốc Chúc chúc mừng tôi là có ý gì?”

Tôi không buồn thắc mắc tại sao cậu ấy không hiểu ý tôi nhưng mấy chuyện này không thích hợp để nói ra công khai. Tôi chỉ có thể ám chỉ với cậu ấy: "Coi như là chúc mừng cho tất cả những người đang độc thân kia.”

Bùi Vấn Thanh gật đầu như thể cậu ấy đã hiểu.

Cậu ấy đặt ly rượu còn nguyên vẹn xuống, không nói gì nữa.

Không uống rượu lại còn kính rượu, đúng là kì lạ.

"Có tiện hỏi Tổng giám đốc Chúc một câu không?" Cậu ấy ngồi khoanh tay trên đầu gối như thể giây tiếp theo sẽ bước vào tham dự hợp báo vậy.

Tôi nhấp một ngụm rượu, xua tay: "Cậu hỏi đi.”

Để tôi nghe xem cậu ấy định hỏi gì.

Bùi Vấn Thanh kiềm chế bản thân: "Tôi muốn biết tại sao ngay từ đầu Tổng giám đốc Chúc lại ở bên Sầm Thư.”

Thật đúng là tàn nhẫn, chọc thẳng vào trái tim người ta.

Đấy là trong trường hợp tôi có thứ đó.

Tôi lười biếng đáp: "Tôi cứ theo cảm tính thôi.”

Chán quá nên tìm chút chuyện làm để gϊếŧ thời gian không phải là chuyện bình thường sao?

Chưa kể Sầm Thư còn rất thích diễn xuất, tôi được xem kịch mỗi ngày, lại còn là phiên bản live-action, còn gì thú vị hơn.

Rõ ràng là một người tách khỏi mấy thú vui cấp thấp như Bùi Vấn Thanh không thể hiểu được sở thích lộn xộn của tôi. Cậu ấy cau mày, vẫn suy nghĩ về câu trả lời của tôi.

Tôi chống mặt, nghiêng đầu quan sát nét mặt của cậu ấy.

Ở trước mặt tôi là Cố Hàn Thanh đang hát “Tam Quốc cuối triều Đông Hán". Giọng hát lệch nhịp vang lên bên tai tôi khiến tôi chỉ muốn băm cậu ấy ra tám miếng chứ đừng nói đến việc phân chia Tam Quốc.

"Tôi không hiểu." Bùi Vấn Thanh nói một cách nghiêm túc, nhưng khi cậu ấy nhìn tôi thì khuôn mặt chợt cứng đờ trong giây lát.

Cậu ấy vốn không có nhiều biểu cảm trên khuôn mặt nên mấy phản ứng khác lạ thế này vô cùng rõ ràng.

Tôi ngáp một cái, nâng mí mắt lên: "Nếu cậu không biết thì không hiểu được đâu, cũng đâu phải chuyện gì quan trọng.”

Bùi Vấn Thanh hơi quay sang một bên, trịnh trọng nói: "Cậu ta không phù hợp với anh.”

Aiz, không hợp với tôi mà là hợp với cậu chứ gì?

"Sao Tổng giám đốc Bùi lại nghĩ như vậy?" Tôi đặt ly xuống và nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy.

Đôi mắt đó vẫn sáng lạ lùng.

Bùi Vấn Thanh ngồi sang bên cạnh, cụp mắt xuống và trả lời tôi: "Tôi cảm giác.”

Tôi thực sự có thể mơ hồ cảm nhận được rằng cậu ấy đang tránh né tôi, nhưng trực giác tôi mách bảo mấy chuyện có thể tổn hại đến mặt mũi cậu ấy mà tôi lại được vẻ vang huy hoàng thì thường không xảy ra với tôi.

Chắc là cậu ấy không thoải mái nên mới dịch người thay đổi vị trí thôi.

"Lấy câu của tôi để đáp lời tôi, Tổng giám đốc Bùi thực sự là một người thông minh." Tôi ngồi dậy, không nhìn cậu ấy nữa mà dựa lưng vào số pha rồi ngáp dài.

Buồn ngủ quá, muốn đi ngủ quá.

Giọng nói của Bùi Vấn Thanh có chút khàn khàn: "Tôi không có ý đó.”

Tôi từ từ nhắm mắt lại, giọng nói có chút mờ mịt: "Tôi không có ý chọc ngoáy cậu, cảm giác thì cứ cảm giác đi, dù sao Tổng giám đốc Bùi cũng không hiểu đâu.”

Cố Hàn Thanh đã hát từ “Tào Tháo” đến “Tình yêu Tam Quốc,” giọng hát lệch tone vẫn đau đến xé rách ruột gan như mọi khi. Sao tên ngốc này không hát bát “Đến chết vẫn muốn yêu” nhỉ?

Tôi đã lâu không uống rượu, tửu lượng bây giờ đã kém đi rất nhiều, mới nhấp một ly mà tôi đã buồn ngủ díp cả mắt.

Nếu biết trước thì tôi đã không uống thuốc ngủ rồi, uống rượu cũng ngủ được thì thà rằng tôi cứ uống rượu còn hơn. Ý thức của tôi bắt đầu trôi dạt, tiếng hát lệch tone bên tai đột nhiên biến mất, có lẽ Cố Hàn Thanh đang nói chuyện.