Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 16

Tên ngốc đó đứng trên ghế sô pha, tay cầm micro và hét lên trông cứ như một tên thiểu năng trí tuệ đang nhảy nhót, còn khùng điên hơn cả tôi.

Cũng may tôi chỉ thầm nghĩ trong lòng như vậy thôi chứ nếu nói ra miệng, có lẽ Cố Hàn Thanh sẽ không để tôi được sống yên ổn mất.

"Bịch!"

Mấy người ở bên cạnh bắn súng pháo hoa, lời nói của Cố Hàn Thanh đồng thời vang lên: "Nhân vật chính đang ở trên sân khấu! Chúc mừng!”

"Cậu đang làm gì vậy?" Tôi ức quá hóa cười, kéo dây ruy băng trước mặt ra: “Cái gì thế này?”

Cố Hàn Thanh vốn đã có chút điên cuồng, sau khi uống rượu lại càng điên cuồng hơn. Cậu ấy nhảy xuống khỏi chiếc sô pha, nắm lấy vai tôi rồi nói một cách nghiêm túc: “Đây là cái gì à, đây là lễ chúc mừng! Chúc mừng cậu đã thoát khỏi bể khổ cuộc đời!”

"Sao tôi lại không biết mình sống khổ sở như trong lời cậu nói vậy?”

Tôi giơ hai ngón tay kéo tay cậu ấy ra khỏi vai tôi.

"Thật sự không sao chứ?" Cố Hàn Thanh nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

Tôi biết cậu ấy đang suy nghĩ điều gì, hoặc có thể nói là tất cả những người tham gia "bữa tiệc độc thân" này của tôi nghĩ gì.

Chúc Tự Kiều xơ múi của Văn Du Sơn nhưng còn chưa kịp hưởng thụ thú vui đã bị Văn Du Sơn tấn công mạnh mẽ, mà bạn trai chính thức của Chúc Tự Kiều là Sầm Thư lại nuôi anh ta như nuôi chó, huấn luyện anh ta thành một con chó quấn chủ.

Rõ ràng là “chồng cả” nhưng lại sống như lốp dự phòng.

Đồng cỏ trên đỉnh đầu đã rộng đến mức có thể phi ngựa, đám nhân tình bên ngoài của Sầm Thư cũng không ngại coi thường anh ta.

Một Alpha vô dụng.

"Đương nhiên là không sao." Tôi vỗ vỗ đầu Cố Hàn Thanh: "Đừng lo lắng cho tôi như vậy.”

Ánh mắt Cố Hàn Thanh nhìn tôi càng thêm đáng thương: "Lão Chúc, cậu bây giờ cho tôi cảm giác lốp dự phòng bám dính không chịu buông rất mãnh liệt đấy.”

Tôi tìm một chỗ trống để ngồi xuống giữa đống hỗn loạn này, thản nhiên nói: "Cậu đã nghĩ như vậy thì tôi có nói gì thêm cũng vô ích.”

Dù bây giờ tôi có nói gì thì vào tai cậu ấy cũng thành cố cứu vãn mặt mũi nên mới mạnh miệng không thừa nhận.

Chỉ cần không nói ra là được rồi, dù sao Cố Hàn Thanh cũng chỉ nghe những gì cậu ấy muốn nghe.

"Cậu có định gây rắc rối cho cậu ta không?" Cố Hàn Thanh ngồi bên cạnh tôi, tay cầm một chai rượu mới khui.

Cậu ấy có nhiều thủ đoạn, lại là con trai cưng trong nhà, chú Cố và anh cả Cố đều tình nguyện cưng chiều cậu ấy, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp thì gần như bọn họ đều nghe theo ý Cố Hàn Thanh.

Để cậu ta đến gây phiền phức cho Sầm Thư đúng là chọn đúng người.

“Không cần đâu.”

Tôi nói với cậu ấy.

Cố Hàn Thanh vẫn thích hợp làm kẻ ngốc hơn, cả ngày lo lắng chuyện này chuyện kia cũng không thích hợp.

"Trời ạ!" Cậu ấy thở dài rồi nhét rượu vào tay tôi: "Uống đi!”

Cậu ta nhân tiện chạm vào chén của tôi.

Tôi không thích mùi rượu nhưng vẫn phải nhấp một ngụm nể mặt.

Cửa phòng riêng bị đẩy ra một khe hở, có người đến gõ cửa. Người đó đứng ở ngoài, rất lịch sự hỏi một câu: “Tôi không đến làm phiền mọi người đâu nhỉ?”

Nói như vậy mà cũng nói, từ trước đến nay nếu không mời mà đến đều chẳng phải đang làm phiền hay sao?

Tôi ngồi trên sô pha, quay đầu lại nhìn người đó.

Dưới ánh sáng mờ ảo giao hòa với bóng tối, Bùi Vấn Thanh mặc áo khoác đen, trên sống mũi đeo kính gọng bạc. Cậu ta đứng ở cửa, dáng vẻ vẫn cẩn thận, tỉ mỉ như cũ.

Trông như một người mẫu nam.

Tôi cúi đầu nhìn bản thân mình, bên trong áo khoác là bộ áo ngủ màu đen.

Tình địch cũ gặp nhau, ngay cả khí thế cũng thua thì hỏng!

Tiếng ca hát của Cố Hàn Thanh dừng lại, cậu ấy đứng tại chỗ với tư thế rất buồn cười rồi quay đầu nhìn Bùi Vấn Thanh như những người khác.

Cuối cùng, cậu ấy quay đầu nhìn tôi, suy nghĩ trong mắt cậu ấy rất rõ ràng: Anh bạn, cậu gọi tới hả?

Tôi thành thật lắc đầu.

Tôi vẫn chưa đến mức mời “tình địch” đến chung vui đâu.

Tôi thích bị coi thường nhưng vẫn chưa đến độ thấp hèn như vậy.

Cố Hàn Thanh thật sự rất thích mở to hai mắt nói nhảm.

“Tôi ngồi chung bàn với mọi người thì có phiền không?" Bùi Vấn Thanh hắng giọng.

Bầu không khí trong phòng riêng im lặng lạ thường, mọi người nhìn nhau, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, tròng mắt suýt thì rơi ra ngoài. Mãi đến khi không biết ai đánh rơi thứ gì xuống đất thì bộ kịch câm này mới chấm dứt.

Cố Hàn Thanh rên lên một tiếng như trai bao, tôi đoán là cậu ấy sợ quá nấc luôn rồi.

Tổng giám đốc Bùi một năm không gặp, khí thế lại càng lớn hơn.

Cuối cùng chuyện này vẫn phải nhờ tôi đứng ra hòa giải: “Tổng giám đốc Bùi, ngồi xuống đi. Cố Hàn Thanh, cậu cứ tiếp tục hát, không có ai ngăn cản cậu đâu.”

Cậu đứng đấy trông ghê quá.

Bùi Vấn Thanh bước vào trong phòng rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi.