Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 15

Có một lớp bụi mịn lơ lửng trong không khí dưới ánh nắng mặt trời, cuối cùng cậu ta cũng đã sẵn sàng cởi bỏ mọi lớp ngụy trang, xóa đi tình cảm mà mình đã duy trì nhiều năm, hỏi tôi với vẻ mệt mỏi: "Chúc Tự Kiều, mối quan hệ ba năm của chúng ta cứ lãng phí như vậy sao?”

Tôi nên đáp lại thế nào?

Cậu ta đỏ hết cả hai mắt, hỏi tôi: "Anh rốt cuộc đã bao giờ yêu em hay chưa?”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chúc Tự Kiều trong mắt tôi: chó ngốc

Chúc Tự Kiều trong mắt người khác: Alpha lạnh lùng ít nói xa cách

Chúc Tự Kiều trong mắt Bùi Vấn Thanh: một con quỷ hút tinh khó hiểu

*

Tôi luôn cảm thấy trong một mối quan hệ như giữa tôi và Sầm Thư nếu nói đến tình yêu thì rất thô tục.

Tình cảm đậm sâu mà tôi thoáng thấy trên người cậu ta ba năm trước đây có lẽ cũng đã tiêu tán trong đêm trăng nhạt nhòa đó.

Chỉ là tôi rất giỏi giả ngu mà thôi. Đấy có lẽ là ưu điểm duy nhất của tôi cho nên trong tâm trí tôi vẫn luôn ghi nhận điều này.

Nhưng trong mắt Sầm Thư thì có lẽ cậu ta không nghĩ vậy.

Mấy câu hỏi như liệu tôi có bao giờ yêu cậu ta hay không là điều tôi nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra giữa chúng tôi.

"Đương nhiên." Tôi nói với cậu ta: "Sầm Thư, có một số chuyện em không cần thiết phải hỏi đâu.”

Giọng nói của Sầm Thư hơi chóe giống như tiếng chai rượu bị đập vỡ, vừa gay gắt vừa bén nhọn: "Đây là đáp án của anh sao? Em chỉ muốn một câu trả lời chắc chắn thôi, tại sao anh không thể nói rõ ràng cho em biết là có hay không hả?”

Lưng tôi dựa vào bệ bếp, lạnh vậy.

"Thật ra thì cũng không cần hỏi.” Tôi sờ đầu cậu ta như mọi khi, đầu ngón tay men theo mái tóc mềm mại trượt xuống gò má. Tôi nhìn vào đáy mắt đang ánh lên vẻ chờ mong của Sầm Thư: “Tiểu Thư, tôi nghĩ tôi đã cho em đủ rồi.”

Sầm Thư nắm lấy tay tôi, cau mày, nhìn tôi với ánh mắt tha thiết rồi thì thầm: "Không đủ… Thứ em luôn muốn trước giờ anh vẫn chưa cho em.”

Tôi vẫn luôn biết cậu ta là người như thế nào, cũng không ngại cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đầy tham vọng và dã tâm đó.

Dù sao thì ban đầu chính vì đôi mắt toan tính cố gắng kiểm soát tôi này mà tôi mới ra tay giúp cậu ta.

"Xem ra là tôi hiểu lầm rồi." Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên trong phòng bếp, sau đó tôi nhẹ nhàng rút bàn tay mà Sầm Thư đang nắm ra.

Có lẽ cậu ta đã hiểu được gì đó từ hành động của tôi, sự mong đợi trong mắt biến mất. Đôi môi Sầm Thư hơi run rẩy, cậu ta vẫn cố gắng biện minh: "Em không hiểu…”

"Không có gì khó hiểu cả, Tiểu Thư, em đã trưởng thành, em nên có khả năng giải quyết vấn đề một cách độc lập chứ."

Đó là những gì tôi đã nói với cậu ta khi tôi gặp cậu ta lần đầu tiên cách đây ba năm, bây giờ tôi lặp lại lần nữa coi như đẩy mối quan hệ của chúng tôi về điểm xuất phát.

Nước mắt của cậu ta vẫn là vũ khí mạnh nhất, tôi dùng ngón tay lau sạch chúng đi rồi mỉm cười: “Nước mắt phải cho đúng người xem mới được.”

Khuôn mặt tôi phản chiếu trong mắt cậu ta, nụ cười trong đó trông có vẻ cứng đờ.

Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi, đã nhiều năm rồi tôi không cười, bây giờ có thể nâng được khóe miệng lên tôi đã thấy thần kỳ rồi.

Sầm Thư rời đi.



"Đi uống rượu không?" Giọng nói của Cố Hàn Thanh trong điện thoại nghe vô cùng vui vẻ: “Chúc mừng đồng chí Tiểu Kiều của chúng ta quay về trạng thái độc thân, bạn thân cậu sẽ tổ chức tiệc độc thân cho cậu sau đó đến tận nơi đón đi chơi, thấy thế nào?”

Ở nhà không bật đèn, tôi ngồi một mình trên ghế sô pha, bóng đêm bên ngoài bao phủ khiến căn phòng trông thật trống rỗng.

Nửa đêm là thời gian buổi sáng đối với một sinh vật sống về đêm như tôi.

Tôi quyết định không làm ông già cô đơn nữa mà theo thường lệ phản bác Cố Hàn Thanh một câu trước đã: “Tai tôi sắp thủng luôn rồi, cậu nói lớn vậy làm gì hả?”

“Lão Chúc tới hay không nào?”

“Tới. Không cần cậu đón, tôi sẽ tự lái xe đến.”

“Kì vậy, không ngờ cậu lại muốn lái xe ra ngoài đó.” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Cố Hàn Thanh rất phóng túng, thỉnh thoảng còn có âm thanh chạm bình rượu giòn tan.

Cậu ấy quay đầu lại hét với đám bạn một tiếng sau đó mới nói tiếp: “Lão Chúc à, tôi chờ cậu đó, để tôi gửi địa chỉ cho cậu!”

Tôi lấy áo khoác và rời khỏi nhà, đến địa chỉ mà cậu ấy đã đưa cho.

Khi tôi đến nơi, đám thú vật này đã say không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, yêu ma quái quỷ tụ tập lại một chỗ gào khóc thảm thiết.

Thật sự là không biết dùng từ nào để hình dung nữa.

Tôi đá văng chai rượu dưới chân một cách ghét bỏ, Cố Hàn Thanh không biết lấy mấy thứ đồ chơi ở đâu ra, thậm chí còn kéo theo biểu ngữ: "Chúc mừng Tiểu Kiều của Trường Kinh quay về trạng thái độc thân!”