Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 14

Tôi cảm giác não tôi có một tật xấu, cứ đến thời khắc quan trọng là lại chơi bài chuồn.

Tôi nhìn người đàn ông kia một cái, mở miệng đáp lời: “Cậu là?”

Khóe mắt tôi liếc thấy sắc mặt của Bùi Vấn Thanh và Sầm Thư đều tái nhợt như nhau.

Thật ra tôi chỉ muốn xem kịch hay thôi mà.

"Triệu Trác Danh, hồi xưa ngồi cùng bàn cấp 3 với cậu đó.” Triệu Trác Danh chỉ vào phía mình, muốn lấy thân phận bạn cùng bàn cấp 3 để kéo gần quan hệ. Tôi ngẩn người rồi cười đáo lại anh chàng: “Thì ra là cậu à!”

Thực ra tôi vẫn không biết anh chàng này là ai.

Nhưng chủ đề nói chuyện vẫn luôn chỉ xoay quanh vài thứ như vậy, chỉ cần tìm vài chỗ lộn xộn phụ họa hai câu là được rồi.

“Hiện tại cậu thăng chức đến làm việc ở đâu rồi?” Triệu Trác Danh ngồi xuống đối diện tôi, tò mò tìm hiểu. Tôi suy nghĩ về công việc cụ thể hiện tại của mình, thản nhiên chân thành nói: "Ăn bám cha mẹ.”

Tôi nói vậy đâu có sai, kết thừa gia sản không phải là đang ăn bám cha mẹ đó sao?

Tôi cũng đâu có tự tay gây dựng sự nghiệp mới dành cho riêng mình.

Triệu Trác Danh ngạc nhiên: "Cậu cũng đâu thể ăn bám cả đời được đâu? Bây giờ đã đến lúc để chiến đấu rồi. Tôi nhớ cậu hồi đó lợi hại lắm mà.”

Anh hùng không nhắc lại chuyện dũng cảm năm xưa, tôi không phải là anh hùng nhưng cũng có chung đạo lý như vậy.

Chúc Tự Kiều của trước kia dù có lợi hại đến mấy thì cũng có liên quan gì đâu, Chúc Tự Kiều hiện tại chỉ là một cái xác mà thôi.

"Tôi vẫn nhớ lúc ấy cậu là Alpha trong mộng của toàn bộ Omega trong trường, thật sự rất nổi bật.” Triệu Trác Danh nhớ lại chuyện khi xưa, còn tôi sửng sốt.

Đùa hả, cái tên trong miệng anh ta kia thật sự là mình sao? Không đến mức đó chứ, sao tôi không biết mình của năm đó lại hấp dẫn nổi bật như vậy nhỉ?

Khi nào về phải hỏi tên nhãi Cố Hàn Thanh mới được.

"Bây giờ tôi đang làm việc ở Du Thịnh, nếu cậu không tìm được việc làm thì có thể liên hệ với tôi, tôi sẽ cho cậu đi cửa sau.” Triệu Trác Danh mở danh bạ lên rồi đưa cho tôi: "Tôi đổi số rồi, cậu thêm số mới của tôi không?”

Tôi nhìn danh thϊếp theo khuôn phép cũ của anh ta rồi thở dài, im lặng thêm bạn.

Hôm nay tôi lại làm một việc tốt rồi.

"Triệu Trác Danh." Bùi Vấn Thanh không biết đã bước đến bàn của chúng tôi từ khi nào.

Triệu Trác Danh ngẩng đầu lên, càng ngạc nhiên hơn: "Chủ tịch Bùi!”

Thái độ của anh ta khi đối mặt với Bùi Vấn Thanh và đối mặt với tôi khác xa một trời một vực, mang theo chút nịnh nọt thân cận.

"Ừm, đã lâu không gặp." Bùi Vấn Thanh lạnh lùng trả lời nhưng ánh mắt cậu ấy cứ nhìn tôi với đôi chút lo lắng.

Chắc là cậu ấy không nghĩ tôi tới bắt gian đâu ha?

Triệu Trác Danh nghiêm túc nói: "Chúc Tự Kiều, Bùi Vấn Thanh năm đó là Chủ tịch Hội sinh viên, lại còn học chung một lớp với chúng ta, hai người hẳn là cũng quen biết nhau đúng không?”

Tôi nhíu mày: "Ừ.”

Trước kia tôi còn học chung trường cấp 3 với Bùi Vấn Thanh nữa hả?

Tôi biết chúng tôi học chung trường đại học nhưng tôi thực sự không có chút ấn tượng gì về thời cấp 3.

Vậy mà cậu ấy lại còn làm Chủ tịch Hội sinh viên, đúng là đứa trẻ ngoan từ bé đến lớn đều tuân thủ quy tắc mà.

Trong lòng tôi thầm thở dài một hơi, chợt tình cờ nhìn Bùi Vấn Thanh một cái, thấy được sự e ngại trong mắt cậu ấy.

Thật chẳng biết được cậu ấy đang lo lắng điều gì.

Nhiệm vụ chọc ngoáy người khác hôm nay đã hoàn thành, tôi đứng lên nói với hai người bọn họ: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Triệu Trác Danh rõ ràng quan tâm đến Bùi Vấn Thanh hơn, hơn nữa anh ta đã thỏa mãn được ham muốn khoe mẽ trước mặt tôi rồi nên cũng không để ý đến tôi nữa, ngược lại rất hào phóng nói lời tạm biệt với tôi.

Tôi đi ngang qua Sầm Thư.

Thật đáng thương, mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy. Tôi sờ sờ đầu cậu ta, mỉm cười: "Về nhà sớm đi.”

Tôi đã tiêu hao hết năng lượng của một ngày rồi, phải về nhà làm ma cà rồng tiếp thôi.

Lần xơ múi người yêu này cứ trôi qua đơn giản như vậy, tôi không để trong lòng nhưng Sầm Thu ngược lại lo lắng đến mất ngủ vài ngày liên, mỗi khi cậu ta chạm mặt tôi đều có cảm giác nơm nớp lo sợ.

Tôi cũng đâu phải là người hung bạo đâu đúng không? Tôi thậm chí còn không thể phóng pheromone để áp bách người khác nữa mà.

Tôi chỉ là một con người rất vô tội bình thường mà thôi.

*

Hôm nay là một ngày nắng khác, tôi kết thúc hồi tưởng của mình, bánh trứng trên đĩa đã sắp nguội lạnh.

Sầm Thư đã cởi tạp dề ra, thay sang một bộ quần áo mới từ lâu.

Bộ quần áo này không phù hợp với phong cách gò bó, yếu đuối thường ngày của cậu ta lắm, trông khá đường hoàng.

Nhưng sau khi trải qua mối quan hệ buồn nôn này ba năm cộng với nhiệm vụ quản lý thời gian hoàn hảo thì chuyện cậu ta tiến hóa thành như thế này cũng là điều bình thường.