Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 13

Suy cho cùng, trong mắt cậu ấy, tôi chỉ là một thứ rác rưởi dưới đáy xã hội không đáng để mắt đến.

Dù sao những "đứa con ngoan" của mấy nhà khác đều nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi đều đã quen rồi.

Kể từ đó, tôi không bao giờ nghe nói đến tin tức của Bùi Vấn Thanh nữa. Sau này Cố Hàn Thanh tìm tôi nói chuyện cũng không nhắc đến cậu ấy, tôi vẫn sống vất vưởng như một cái xác không hồn nên cũng không chú ý lắm.

Còn về phần Sầm Thư nhen nhóm chuyện lò vi sóng với Văn Du Sơn từ bao giờ, rồi cậu ta lập hậu cung từ khi nào thì cũng chẳng có tâm trạng đi tìm hiểu.

Có một câu nói rất đúng, ác giả ác báo.

Tôi đi xơ múi người yêu của người ta thì bị người ta xơ múi lại người yêu cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Bùi Vấn Thanh cũng nhảy vào đống hỗn độn thì hơi kỳ rồi đấy?



Tổ hợp Bùi Vấn Thanh và Sầm Thư kia nằm trong dự đoán của tôi nhưng lại nằm ngoài dự tính của tôi.

Tôi nhớ lại ánh mắt đầu tiên khi Sầm Thư nhìn về phía Bùi Vấn Thanh, nhìn là biết ngay trong trái tim như quả sầu riêng của cậu ta có lẽ có một khoảng trống lớn dành cho Bùi Vấn Thanh rồi.

Đây quả là một chuyện kì diệu.

Nhưng việc Bùi Vấn Thanh sẵn sàng hợp tác vẫn khiến tôi có chút khϊếp sợ.

Khi tôi phát hiện ra hai người bọn họ có dính líu với nhau, tôi vẫn rất sốc.

Đó là năm thứ hai tôi và Sầm Thư "yêu nhau".

Có lẽ sau khi Sầm Thư cùng tôi trải qua cuộc sống vô vị và cơ thể không thể giải phóng pheromone thì đã nhận ra tôi không phải là bàn đạp phù hợp.

Nhưng vì những gì cậu ta đã bỏ ra hoặc sự tự tin rằng cậu ta có thể kiểm soát tôi nên Sầm Thư đã không chọn rời đi mà ở lại với tôi trong một trạng thái cực kỳ khó xử.

Dù sao thì cậu ta vẫn là diễn viên kì cựu lâu năm đã diễn cả nửa đời người nên ngày nào cũng cười nói âu yếm dỗ dành tôi, sau đó lại quay đầu ra ngoài bắt cá.

Tôi thấy cậu ta làm việc chăm chỉ như vậy nên cũng không cam lòng bị bỏ lại vì sao, chung quy thì kỹ năng diễn xuất của tôi cũng đâu đến nỗi nào.

Mọi người đều duy trì vẻ ôn hòa giả tạo, thi xem ai sẽ là người phá vỡ tầm màn mỏng đó trước.

Tôi là một ma cà rồng chính hiệu, ngày ngủ đêm bay, nhưng ngày hôm đó tôi nghĩ mình nên ra ngoài đi dạo vậy nên đã cầm theo chiếc ô đen lặng lẽ bước ra ngoài như một ông già.

Thế giới bên ngoài thực sự có rất nhiều điều bất ngờ, chỉ đi dạo thôi mà cũng nhìn thấy Bùi Vấn Thanh và Sầm Thư.

Tôi đứng cách đó không xa, qua cửa sổ, tôi nhìn thấy Sầm Thư đẩy tách cà phê về phía Bùi Vấn Thanh, ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Bùi Vấn Thanh.

Động tác rất quen thuộc, ý định quyến rũ mạnh mẽ, tôi ngắm nhìn trong chốc lát rồi lặng yên đi vào quán cà phê kia, chọn một chỗ sau cái cây rồi ngồi xuống. Khoảng cách hai bên không xa không gần, đến mức tôi gần như vẫn miễn cưỡng nghe thấy họ nói chuyện.

Không biết hai người bọn họ chính thức qua lại từ khi nào nhưng rõ ràng Bùi Vấn Thanh có đẳng cấp cao hơn. Cậu ấy vẫn không hề bị lay động trước mặt Sầm Thư, thỉnh thoảng còn keo kiệt nở nụ cười.

Cậu ấy mới chỉ mỉm cười mà Sầm Thư đã loạn trí, lời nói bắt đầu không mạch lạc.

Bầu không khí trao đổi thân thiện này chỉ khi xuất hiện tên của tôi mới bắt đầu trở nên lúng túng.

"Chúc Tự Kiều có biết cậu ra ngoài gặp tôi không?"

Cái lời kịch vừa quá đáng vừa không hợp hoàn cảnh gì thế này.

Từ góc độ của tôi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Sầm Thư vốn đang như rất tươi tắn chợt trở nên tái nhợt yếu ớt. Cậu ta ngập ngừng đáp lời Bùi Vấn Thanh: "Anh ấy không biết.”

Vẻ mặt Bùi Vấn Thanh có chút tối tăm, hoặc là dường như đang thở phào nhẹ nhõm.

Không bị chồng cả bắt gặp đúng là nên thở phào nhẹ nhõm.

"Anh Bùi, tôi…” Sầm Thư hơi cúi người về phía Bùi Vấn Thanh nhưng phản ứng đầu tiên của cậu ấy lại là né tránh. Một lát sau, Bùi Vấn Thanh mới ngồi trở lại, miễn cưỡng tới gần Sầm Thư.

Đó là một phản ứng kỳ lạ. Động tác theo bản năng của cơ thể thường để lộ rất nhiều điều. Bùi Vấn Thanh chưa chắc đã có hứng thú với Sầm Thư nhưng vẫn cố ý tiếp cận Sầm Thư.

Vậy cậu ấy làm vậy để làm gì?

Cũng không thể là nhắm vào tôi chứ.

Mặc dù tôi đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người, đặc biệt rất thích bị coi thường nhưng cũng không đến mức chọc phải cậu ấy luôn chứ.

Vậy cậu ấy muốn làm gì?

“Ơ, đúng là cậu rồi. Chúc Tự Kiều, sao cậu lại ở đây?”

Tôi còn đang mải suy nghĩ về lý do tại sao Bùi Vấn Thanh lại làm điều này thì một người đàn ông lạ mặt bước đến bàn của tôi với vẻ ngạc nhiên.

Rồi xong, tôi cũng không biết người đàn ông này là ai cả.