Bố Méo Làm Công Dự Phòng Nữa

Chương 12

"Vừa hay, cậu không thấy tên Sầm Thư ngu ngốc đó chơi vui lắm sao?” Vẻ mặt tôi không chút thay đổi, tôi nhìn cậu ấy rồi nhún vai.

Cậu ấy nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng chỉ đành giơ ngón tay cái lên với tôi: "Được rồi, cố lên.”

*

Tôi tức nước vỡ bờ nhưng rõ ràng tôi là người ngay cả thở cũng thấy phiền, rõ ràng sẽ không chủ động ra tay chút nào.

Cuộc gặp gỡ thứ hai giữa tôi và Sầm Thư thực sự khá bất ngờ.

Về phần tai nạn này bất ngờ ngẫu nhiên đến mức nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết cuộc gặp gỡ giữa tôi và Sầm Thư đều đã nằm sẵn trong kế hoạch bí ẩn nào đó.

Mà chuyện nằm ngoài kế hoạch chính là lời thú nhận đầy chân thành tha thiết của cậu ta.

Đôi mắt si tình đó của cậu ta nhìn chó còn thấy trìu mến nên khi nhìn tôi chắc chắn là không phải bàn. Lúc thì cậu ta tặng hoa, lúc lại gửi đồ ăn, hỏi han ân cần, hạ mình hầu hạ, ngay cả Cố Hàn Thanh cũng cảm động trước sự kiên trì của cậu ta. Còn tôi vốn tức nước vỡ bờ, kết quả lại được dỗ đến mức bờ tự lành lại.

Sầm Thư quả đúng là có điểm thú vị.

Bước tiếp theo chính là xác nhận mối quan hệ và bắt đầu yêu nhau chính thức.

Tin đồn vô căn cứ truyền tai nhau lúc trước lúc bấy giờ lại thành sự thật, ngay cả chính tôi còn cảm thấy khó tin.

Hôm đó Sầm Thư rất vui, cậu ta còn thận trọng hỏi tôi xem có thể công khai mối quan hệ của chúng tôi được không.

Tôi không quan tâm đến mấy chuyện như thế này lắm, nếu cậu ta muốn thì cứ để cho cậu ta làm.

Tôi để cậu ta nhân danh tôi đăng mấy bức ảnh nắm tay nhau lên vòng bạn bè kèm theo vài con chữ sến sẩm.

Tôi thực sự không hiểu mấy bức ảnh nắm tay với vài dòng chữ này có gì hay ho đến thế.

Cậu ta trả lại điện thoại cho tôi rồi nắm lấy cánh tay tôi, như thể một đóa hoa tầm gửi không thể sống thiếu tôi.

Tôi không biết cậu ta đã nỗ lực bao nhiêu để diễn trò trước mặt tôi nhưng dưới ánh trăng đêm đó, tôi thực sự nhìn thấy được tấm chân tình qua đôi mắt trong veo của cậu ta.

Đúng là thú vị.

Còn về phần sau này trên đầu bị biến thành một vườn rau xanh, tôi cũng chỉ có thể cảm thán tạo hóa trêu người.

Tôi không phải thần tiên cũng chẳng phải thánh nhân, sao có thể biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Cũng giống như tôi không thể biết được rằng Bùi Vấn Thanh hôm đó đã gặp tai nạn xe vậy.

Ai mà biết được.

*

"Cậu có biết Bùi Vấn Thanh bị tai nạn xe không?"

Khi Cố Hàn Thanh nói chuyện đó với tôi, Sầm Thư đang ở bên cạnh rót trà bỗng làm vỡ chén trà.

Tôi liếc nhìn Sầm Thư rồi ngăn cậu ta ngồi xổm nhặt mảnh vỡ thủy tinh: "Để người làm dọn dẹp đi, em đừng động vào.”

Cái dáng vẻ mất hồn lạc phách đó của cậu ta khiến tôi chỉ sợ nếu để cho cậu ta nhặt chén sẽ máu chảy thành sông mất. Đối với một người cứ thấy máu là xỉu như tôi thì đó quả là một cú chí mạng.

"Rồi sao nữa?" Tôi hỏi Cố Hàn Thanh. Cố Hàn Thanh khua tay múa chân: “Cậu có thấy hả hê khi người gặp họa không?”

Tôi nghe vậy chợt cảm thấy rất khó hiểu: "Tại sao tôi lại phải hả hê?”

Cố Hàn Thanh vẫn thoái thác như cũ: "Hai người các cậu không đội trời chung, thấy cậu ta xảy ra chuyện thì không phải cậu nên hả hê à?”

Tôi đập vào đầu cậu ấy: “Não cậu bị úng nước đúng không? Sao cậu ấy lại bị tai nạn xe vậy?”

Động tác thả chén trà xuống của Sầm Thư hơi khựng lại, Cố Hàn Thanh không để ý, nhanh nhẹn bưng chén trà lên, không nghi ngờ gì là đã bị phòng: “Úi nóng thế!”

Lúc này tôi mới thấy hả hê: “Ha ha, đáng đời.”

"Chúc Tự Kiều, cậu là súc sinh!" Cố Hàn Thanh thấy tôi vô cảm cười cợt thì cố hết sức lên án. Sầm Thư sửng sốt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi anh!”

"Cậu ấy không uống được mấy thứ cao cấp đâu, em cứ lấy cho cậu ấy một chai Coca ướp lạnh là được rồi.” Tôi vui vẻ đủ rồi, nói với Sầm Thư.

Cố Hàn Thanh lè lưỡi ra như con chó nhỏ, nói không rõ lời mà vẫn muốn tám chuyện với tôi: “Nghe nói là cậu ta vừa lướt điện thoại vừa lái xe nên không để ý, đâm thẳng vào cây.”

Tôi ngạc nhiên: "Con nhà người ta cũng có ngày này sao?”

Cố Hàn Thanh xúc động thở dài: "Cũng chỉ như vậy thôi.”

Dù sao quan hệ giữa tôi và Bùi Vấn Thanh cũng ở mức trung bình, thậm chí là hai người xa lạ, về phần công ty có hợp tác kinh doanh hay không thì tôi cũng không biết.

Tôi đã giao lại công ty cho các chuyên gia phụ trách, chỉ khi nào có người mưu đồ cướp quyền của tôi thì tôi mới lộ mặt ở công ty một chút, ý muốn nói tôi tạm thời vẫn chưa chết, đóng vai một biển cảnh báo.

Vậy nên khi tôi nghe tin Bùi Vấn Thanh bị tai nạn xe hơi cũng chỉ thương cảm một chút chứ không lo lắng hỏi thăm gì thêm.