Bóng lưng lộ ra vẻ đau đớn không nguôi.
Vở kịch kết thúc, mọi người phân tán.
"Tổng giám đốc Chúc còn thấy vui không?” Bùi Vấn Thanh nhìn tôi rồi hỏi, nghe cứ như cậu ấy đang vui sướиɠ khi người khác gặp họa, nói chung là nghe rất kỳ quái.
Tôi liếc nhìn cậu ấy: “Cũng bình thường.”
Chẳng qua tôi với mới nói xong câu này, cậu ấy đã có chút luống cuống. Tôi với cậu ấy không quen thân nên cũng không có hứng đi quan tâm, chuẩn bị đi đến ghế sô pha lấy áo khoác.
"Cảm ơn anh Chúc vì ngày hôm nay." Sầm Thư bước đến chỗ tôi, cúi chào tôi một lần nữa.
"Đừng khách sáo." Tôi nhếch mép cười với cậu ta. Cậu ta ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại rơi vào người Bùi Vấn Thanh sau lưng tôi.
Tôi lẳng lặng bước chân, Bùi Vấn Thanh đứng từ trên cao nhìn xuống Sầm Thư, trong mắt hiện lên vẻ không hờn không giận.
Sắc mặt Sầm Thư trở nên trắng bệch.
Ô, lại có kịch hay để xem rồi.
Nhưng giữa Sầm Thư và Bùi Vấn Thanh có mâu thuẫn gì thì đó cũng không phải chuyện của tôi, dù sao tôi cũng cần về nhà ngủ.
Bữa tiệc hôm nay ngoại trừ việc vô duyên vô cớ bị bắt gian ra thì không còn vấn đề nào khiến tôi không hài lòng nữa. Tôi vỗ vỗ áo khoác rồi xoay người rời đi.
Nhưng rất rõ ràng, tối nay số của tôi không tốt, hoặc giống như mấy cô nhóc ở trong văn phòng hay nói, bị sao Thủy nghịch hành rồi?
Tóm lại là tôi vừa mới bước được hai bước thì đã bị hai giọng nói chặn lại.
"Tổng giám đốc Chúc."
"Anh Chúc."
Tôi thở dài, quay sang nhìn hai tên A, O phía sau mình.
"Hai người còn có chuyện gì à?”
Tôi ngụy trang vẻ mặt khá lắm, ít nhất thì người ngoài nhìn vào vẫn thấy tôi rất đang kiên nhẫn lắng nghe, chứ thực ra trong lòng tôi thấy phiền muốn chết.
Hôm nay tôi thật sự thấy hơi buồn ngủ, bình thường chất lượng giấc ngủ của tôi đã kém nên tôi muốn nắm bắt cơ hội này về nhà ngủ luôn, ngủ đến chết luôn thì càng tốt.
"Không có gì." Bùi Vấn Thanh do dự vài giây, cuối cùng thở dài, nuốt tất cả những lời định nói trở lại.
Cậu ấy không nhìn tôi nữa mà bước ra khỏi phòng.
Để lại mình tôi bối rối đang mắt to trừng mắt nhỏ với Sầm Thư.
“Cậu có biết cậu ấy định nói gì không?"
Tôi chỉ vào cửa, hỏi Sầm Thư.
Sắc mặt Sầm Thư tái nhợt, có chút e ngại. Tôi không còn chút hứng thú nào, nếu cậu ta lại nảy ra những ý định ngu xuẩn như vừa rồi thì tôi mới thấy thú vị.
Còn dáng vẻ si tình yếu đuối bây giờ chả có gì hay.
“Anh Chúc, tôi là người nói được làm được. Anh muốn tôi làm gì cho anh cũng được.”
Một chút hoảng loạn vừa rồi của Sầm Thư dường như chỉ là chút cảm xúc dư thừa, cậu ta nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân sau đó bày ra dáng vẻ yểu điệu non mềm, lặp lại lời nói vừa rồi với tôi.
Chỉ cần tôi đồng ý giúp cậu ta đuổi Văn Du Sơn đi.
"Không cần, tôi đi đây." Tôi vẫy tay với cậu ta, cuối cùng cũng có thể rời đi.
Ban đầu tôi cứ nghĩ rằng chuyện tình thù hận xui xẻo này sẽ kết thúc, nhưng không ngờ những chuyện trong đêm lại lan truyền ra ngoài, thậm chí còn có nhiều phiên bản, tốc độ cập nhật, chỉnh sửa nội dung phải nói là không phải bàn.
Lúc Cố Hàn Thanh đến tán gẫu với tôi, giọng điệu của cậu ấy đã có chút lên án: "Lão Chúc à, không phải tôi mắng cậu đâu nhưng việc này cậu làm thế là không đúng, sao có thể lén lút quyến rũ người yêu của kẻ khác như vậy được?”
"Tôi không làm chuyện đó, đừng có đổ lỗi cho tôi." Tôi nhắm mắt lại, cố chống lại sự thôi thúc muốn đánh cậu ấy: "Vậy ngoài kia đã xảy ra chuyện gì rồi?”
"Hai A chiến đấu vì một O, Chúc Tự Kiều ôm được người đẹp về nhà, đúng là bạc tình bạc nghĩa.” Giọng Cố Hàn Thanh vang lên rõ ràng.
Tin đồn vô căn cứ truyền tai nhau thật đúng là đáng sợ.
"Với cả hình như Văn Du Sơn đang chuẩn bị trả thù cậu." Cố Hàn Thanh nhìn tin nhắn trong nhóm nhỏ, vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Kiểu của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tôi có một tật xấu, từ khi sinh ra đã thích chống đối người khác, chưa bao giờ thuận theo.
Nếu hôm qua Văn Du Sơn nghe giải thích rồi nên không đổ lỗi lên đầu tôi nữa thì chuyện này coi như kết thúc.
Nhưng anh ta lại muốn kéo Sầm Thư ra, đá tôi xuống hố thì tôi không thể nhẫn nhịn được.
Trò này vốn đâu có chơi như vậy.
“Đã bị chọc đến mức này rồi, tôi không quyến rũ luôn người yêu nhà người ta thì đúng là không phải phép rồi?”
Tôi cười lạnh một tiếng, Cố Hàn Thanh ở bên cạnh có lẽ chưa từng thấy tôi giống người sống như vậy từ bao giờ: “a” một tiếng: “Lão Chúc, cậu thế này là tức quá hóa liều rồi à?”
Cậu ấy vỗ vỗ vai tôi, chân thành nói: "Tôi biết cậu đôi lúc có hơi điên khùng nhưng nghe tôi khuyên một câu này, tên nhãi Sầm Thư kia không phải loại người đứng đắn đâu, không cần phải liều vì một đứa như vậy.”