Danh sách liên lạc ít đến đáng thương.
Tôi ngã nằm trở lại giường, mở mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ đi suy nghĩ lại cuối cùng vẫn lấy hai viên thuốc ngủ từ bàn cạnh giường rồi nuốt chay.
Tôi không biết có phải do tôi lờn thuốc không mà tác dụng của thuốc ngủ rất ít, tôi ngáp một cái, mở to hai mắt chờ đợi.
Hay lắm, càng tỉnh hơn.
Tôi thở dài một hơi, chuyển sang tư thế nằm còn ngay ngắn hơn.
Nửa tiếng sau, tôi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu trở mình bật phim lên xem.
Thật ra tôi vẫn biết Luyện Nghê Thường sau khi nghe tin người yêu cưới vợ, chỉ sau một đêm đầu đen chuyển tránh, trốn ra nước ngoài, cũng biết Trác Nhất Hàng sẽ hối hận nhưng vẫn muốn xem tiếp. Trong quá trình đó bọn họ dây dưa qua lại, niềm tin hàm gắn rồi lại vỡ tan, biến tình yêu trong miệng bọn họ thành một cái lông gà.
Khi bài hát kết thúc vang lên, ánh mặt trời dần hiện lên mờ ảo.
“Dù quá khứ hay tương lai thì đêm đó chúng ta đã có nhau.”
Tôi vén chăn lên, xuống giường kéo rèm cửa ra.
"Chẳng lẽ như vậy còn không tính sao, yêu nhau đến bạc đầu."
Tôi bước ra ban công và dựa vào rào chắn. nhìn mặt trời từ từ mọc trên đường chân trời.
Lại là một ngày mới.
…
Sau khi ngắm mặt trời mọc, tôi kéo tất cả rèm cửa lại rồi lơ đãng bước xuống phòng khách như một bóng ma, ngồi giữa phòng khách trong sự sững sờ.
Khi đến giờ ăn sáng, tôi vào bếp tùy tiện nấu một bữa cơm.
Rất đơn sơ, hai lát bánh mì nướng và hai quả trứng chiên.
Tôi thực sự không muốn phải phiền toái làm gì, chỉ cần duy trì các chức năng cơ bản của cơ thể là được rồi. Dù sao sống hay chết đối với tôi cũng không quan trọng, bây giờ tôi không thể chết là vì tôi chưa tìm ra được người mình muốn để lại tài sản là ai thôi.
Nếu để cha mẹ tôi biết tôi đã dày vò công ty của bọn họ như vậy thì cảm giác sau này chết rồi nhìn thấy bọn họ cũng sẽ bị chổi lông gà đánh cho cháy mông mất.
Tôi không muốn chết rồi còn bị ăn đánh, nghe giống chốn địa ngục quá.
Vậy nên tôi cứ sống thêm vài năm nữa đi vậy.
Sau khi ăn sáng xong, tôi lang thang trở về phòng, tìm được điện thoại của mình nằm dưới gầm giường đang kêu ầm lên.
Nhạc chuông điện thoại di động cảm giác là do Cố Hàn Thanh cố ý cài để dày vò tôi chứ còn lâu tôi mới cài nhạc chuông ồn ào như thế này, lại còn là cái giọng tone điếc chói tai của cậu ta nữa.
Cậu ấy tưởng đây là cái gì, Thư hú trong Harry Potter chắc?
Tôi nhìn dãy số trên màn hình điện thoại và trả lời rất thận trọng: "Lừa đảo à? Không có tiền đâu, cúp đây.”
"… Sếp ơi!"
Giọng nói quen thuộc đến lạ.
Tôi lấy điện thoại ra, lại nhìn số điện thoại: "Cậu là ai? Tôi có biết cậu không?”
Đúng là lạ thật, trong danh sách liên lạc của tôi còn có người vừa gặp người khác đã gọi người ta là sếp sao?
"Tôi là Từ Nguyện Hành đây sếp!" Người đàn ông ở bên kia tự giới thiệu: "Sếp, khi nào anh mới đến công ty vậy? Hơn nữa đây là lần giới thiệu bản thân thứ 5 trong tuần của tôi rồi, sếp thật sự không định lưu số tôi lại sao?”
Tôi duỗi người: "Xin lỗi, tôi không nhớ được. Tôi không đến công ty đâu, tôi tin vào nghiệp vụ quản lý của cậu, cố lên, công ty của chúng ta chắc chắn sẽ phát triển không ngừng, dũng cảm tiên phong!”
“Đây đâu phải là công ty TNHH một mình tôi đâu sếp? Sếp à, nếu anh không đến đây một chuyến thì có khi cô dì chú bác của sếp sẽ làm loạn một trận đó!”
Đứa nhỏ này đúng là tội nghiệp, giọng điệu tràn ngập sợ hãi.
“Cậu sợ cái gì, mắng ngược lại họ là được rồi. À đúng rồi, tôi sẽ tăng lương cho cậu, cúp đây.”
“Sếp, sếp ơi! Xin anh đó sếp! Bộ anh đang tu tiên hả!”
Thằng nhóc Từ Nguyện Hành này ở trước mặt tôi luôn có chút điên điên khùng khùng nhưng làm việc từ trước tới nay vẫn luôn thận trọng, là cái kiểu người đi một bước tính một bước.
Mà điều quan trọng hơn cả là cậu ta là một Beta.
Tuy rằng trong xã hội có rất nhiều người nghĩ rằng Beta chỉ là một người bình thường, không thể so được với Alpha và Omega nhưng trong mắt tôi, Beta mới là rường cột chân chính, nếu không có bọn họ thì xã hội này còn biết vận hành như thế nào?”
Dựa vào bọn Alpha Omega cứ đến kì động dục là phát điên sao?
Chúc Tự Kiều tôi thân là một Alpha bị liệt dương, thật sự rất kì thị đám Alpha Omega kia cũng là vì mặt tốt của Beta.
Nếu là lúc này thì việc nói ra có thể hơi đi ngược lại số đông nhưng cũng không sao cả.
Bất kể Từ Nguyện Hành có gặp phải khó khăn gì không thì tôi cũng mặc kệ, thứ cho tôi bất lực.
Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường yếu đuối mà thôi.
“Không tu tiên, gần đây tôi đang luyện gϊếŧ rồng, chuẩn bị đi cứu vớt thế giới, làm dũng sĩ diệt rồng. Cậu cố lên nhé.” Tôi ngã xuống giường, cảm giác như giây tiếp theo sẽ bị không khí đâm thủng bụng.