Chương 9: Trở Thành Đồ Chơi?
Lâu lắm rồi Tô Nhan mới được ăn ngon như vậy nên rất vui vẻ.
Cô còn lén lút cắn vài miếng thịt lớn rồi giấu vào không gian hệ thống, để sau này có thể ăn.
Mãi đến khi gần no, cô mới chui ra khỏi bụng cá, sau đó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy báo đen.
Đồng tử dọc màu vàng thực sự có chút quá lộng lẫy, cao quý và xinh đẹp.
"Ngươi tên là gì?"
Báo đen dùng tiếng người nói, thanh âm trầm thấp, mang theo một tia quyến rũ khàn khàn cùng lười biếng.
Có thể nói chuyện!
Tô Nhan ngạc nhiên, tộc thú nhân?
Ban đầu cô còn nghĩ là một con ma thú.
Nhưng báo đen của tộc thú nhân, chắc là thuộc bộ tộc khu Đông.
Mặc dù cô đã vào rừng thú Sâm Đảo, đi từ tây sang đông nhưng cô không cảm thấy mình đã đi được bao xa. Hơn nữa, còn chưa gặp phải vực sâu tự nhiên đánh dấu các khu phía đông và phía tây, vậy tại sao lại gặp được thú nhân của khu Đông.
Làm sao hắn vượt qua được vực thẳm?
Nghe nói có một vực sâu tự nhiên nơi địa hoả dung nham phun trào quanh năm. Không có loài thú nào có thể đi qua nó ngoại trừ những loài bay trên bầu trời. Tuy nhiên, ngay cả những loài chim từ khu Đông cũng hiếm khi xuất hiện ở khu Tây.
So với sự phồn hoa của khu Đông, khu Tây thật sự quá nghèo nàn.
Tô Nhan giả vờ không hiểu, cố gắng hết sức làm ra vẻ như một con chuột trắng bình thường.
Cái đầu khổng lồ của con báo đen nghiêng về phía cô, con ngươi thẳng đứng màu vàng của nó nhìn chằm chằm vào cô.
Lông đuôi của Tô Nhan dựng đứng.
Thấy cô không định trả lời, báo đen đứng dậy ăn hết cá cô ăn còn sót lại. Cuối cùng, ngậm lấy cô đi về khu Tây của rừng thú.
Tô Nhan có chút tò mò, nó đang muốn làm gì với cô vậy?
Ăn cũng không đủ nhét kẽ răng.
Đợi đã... Chẳng lẽ nó muốn tìm một giống cái để sinh con?
Với cái bụng to của mình, đáp ứng được yêu cầu. Vậy thì những gì hắn nói vừa rồi có lẽ là để thử cô.
Nhưng cô không thừa nhận là thú nhân giống cái, mà hắn lại ngậm cô trong miệng, chẳng lẽ hắn coi cô là đồ chơi sao?
Giống như mèo vờn chuột, báo đen cũng được coi là loài mèo.
Sau khi Tô Nhan biết được vấn đề, cô đột nhiên cảm thấy tủi thân. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị biến thành một món đồ chơi.
Báo đen ngậm cô một ngày, cho đến khi trời tối mới nhẹ nhàng nhảy lên cây.
Cái cây này tình cờ có một cái hốc cây.
Tô Nhan bình tĩnh đi vào trong hốc cây. Con báo đen đứng gác ở lối vào gốc cây.
Tô Nhan: .....Đây là sợ cô bỏ chạy sao?
Một đêm bình yên không có việc gì.
Trong ba ngày tiếp theo, Tô Nhan hoặc bị báo đen mang đi hoặc bị ngậm trong miệng hắn, cô vẫn giữ cơ thể chuột không biến thành người.
Báo đen cũng không nói chuyện.
Mãi cho đến khi ra khỏi rừng thú, Tô Nhan mới nhìn thấy cái cây khổng lồ nơi cô đang đợi Lâm Lang.
Giãy giụa một chút.
Báo đen mở miệng ra thả cô xuống.
Tô Nhan muốn trèo lên cây xem tình hình của tộc chuột.
Nhưng cái bụng quá to không thể bò lên được.
Con báo đen nhìn thấy ý định của cô, ngậm cô vào miệng, nhẹ nhàng nhảy lên cây.
"Cảm ơn."
Tô Nhan theo thói quen nói.
Đương nhiên, chỉ hai chữ này đã tiết lộ thân phận của cô là một thú nhân giống cái.
Đầu cô cảm thấy ong ong.
Báo đen không giống sẽ ngạc nhiên: "Không cần khách khí. Bụng cô thế nào? Có phải sắp sinh không?"
"A."
Tô Nhiên đứng cúi đầu nhìn xuống bụng, căn bản không thấy được chân. Đột nhiên, bụng căng ra.
Tô Nhan và báo đen đều thấy.
Đôi mắt của con báo đen đột nhiên sáng lên.
Tô Nhan chú ý tới phản ứng của nó, tim cô đập thình thịch, chẳng lẽ nó muốn ăn thịt con cô?
"Ngươi, sao ngươi lại nhìn bụng ta?"
Cảnh giác ôm lấy bụng. Chỉ là bàn chân trước của chuột tương đối ngắn nên không thể ôm được.
Trong mắt báo đen, còn có chút buồn cười.