Chương 8: Cho Cô Ăn Con Cá Lớn
Tô Nhan từ trong không gian hệ thống lấy ra một miếng thịt khô, chậm rãi xé thành từng miếng rồi ăn. Nếu biết chuyện này xảy ra, cô đã đột nhập vào nhà kho của Oro cướp một lần rồi.
Bây giờ trong không gian chỉ còn lại mấy miếng thịt khô cứng và một xô nước.
Thực sự sai lầm, về sau phải trữ nhiều vật tư hơn.
Một ngày trôi qua nhanh chóng.
Tô Nhan tiếp tục chờ đợi.
Chớp mắt đã năm ngày trôi qua.
Lâm Lang không hề quay lại.
Mà bụng của cô càng ngày càng lớn, cô đã ăn xong thịt khô trong không gian hệ thống và uống hết nước.
"Đã hết lương thực và nước uống, cần phải đi tìm thức ăn. Xem ra chúng ta không có duyên phận rồi."
Tô Nhan thở dài, từ trên cây đi xuống.
Chạy về phía sâu trong rừng thú.
Mặt trăng mọc mặt trời lặn, mặt trời mọc mặt trăng lặn.
Tô Nhan từ trong hang chuột mới đào đi ra.
Sau một đêm ngon giấc, cô giãn cơ biến trở lại hình dạng con người.
Dùng lá cây bao bọc cơ thể, mái tóc dài trắng như tuyết của cô xõa ra sau lưng, bụng hơi hạ xuống cho thấy hiện tại cô đang trong giai đoạn chờ sinh con.
Đột nhiên, cô cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng.
Cô tỉnh táo, ngay lập tức biến thành một con chuột bạch nhỏ, ngoại trừ cái bụng phình ra và đi lại rất khó khăn.
Một con báo đen chậm rãi đi về phía Tô Nhan.
Nhìn thân thể run rẩy của cô, cúi đầu mở miệng ngậm lấy cô, chậm rãi tiếp tục đi sâu vào rừng thú.
Tô Nhan căn bản không dám cử động, đầu óc thậm chí còn choáng váng.
Nó, nó, nó... sẽ không phải dùng răng cắn chết cô chứ.
[Trời ơi, hệ thống đại tỷ đâu rồi?]
Hệ thống không phản hồi.
Tô Nhan tiếp tục nói: [Hệ thống tiểu tỷ tỷ mỹ nữ vô địch vũ trụ.]
[Chuyện gì?] Hệ thống trả lời.
Tô Nhan: "......"
[Có thể cứu ta không, sử dụng dịch chuyển tức thời đi.]
[Cả vật chủ và bào thai đều không gặp nguy hiểm, cũng không cần dịch chuyển.]
[Hả? Ta đang ở trong tình trạng này còn không nguy hiểm đến tính mạng! Có nhầm không vậy?]
Hệ thống không có động tĩnh.
Tô Nhan lại hét thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có phản hồi.
Con báo đen ngậm cô vào miệng đến một con sông lớn nước rất trong, sau đó hắn đặt cô xuống nước, dễ dàng bắt được một con cá to béo dài hơn nửa mét.
Đây là lần đầu tiên Tô Nhan nhìn thấy cá kể từ khi đến thế giới quái thú.
Vị ngọt của thịt cá lập tức truyền ra từ sâu trong trí nhớ của cô, nhịn không được liếʍ liếʍ miệng.
Báo đen chú ý đến động tác nhỏ của cô, sau đó dùng móng vuốt sắc bén mổ bụng con cá lớn, sau khi làm sạch nó, đặt nó trước mặt Tô Nhan như một cống vật.
Ý tứ rất rõ ràng, chính là mời cô ăn.
Trên trời rớt bánh có nhân sao?
Không thể nào!
Tôn Nhan nhìn thịt cá mềm mại, không dám cử động.
Con báo đen dường như biết cô sợ hãi nên bỏ đi xa, nằm xuống đất nhắm mắt lại.
Kỳ thật Tô Nhan rất đói bụng, từ khi vào rừng thú, hầu như ngày nào cô cũng ăn một ít trái cây, gần mười ngày nay cô không ăn có thịt rồi.
Bây giờ có được miếng cá tươi căng mọng, đương nhiên không thể chờ thêm được nữa.
Lại liếc nhìn con báo đen, thấy nó đang nằm quay lưng về phía mình nên bắt đầu mạnh dạn gặm cá.
Vị so với trong trí nhớ còn thơm ngon hơn, ăn cực kì ngon.
Nếu có nguyên liệu nướng thì món cá này khi nướng sẽ ngon hơn.
Khi cô đang mải ăn, con báo đen lặng lẽ đứng dậy, tiến đến chỗ con cá. Đôi mắt dọc màu vàng nhìn vào miếng cá đang chui vào bụng cô.