Chương 7: Hệ Thống Ra Tay
Con chuột hỗn đản kiêu ngạo này muốn phô trương sức mạnh của mình, nhưng không những bị mắc bẫy mà cô còn mất luôn cái mạng nhỏ này!
[tích - tích - tích - tích - tích.....]
Một loạt âm thanh báo động dồn dập vang lên trong đầu Tô Nhan.
Tô Nhan giật mình, sau đó nghe thấy một giọng nữ máy móc: [Tôi cảm giác được thai nhi đang gặp nguy hiểm, ký chủ có muốn kích hoạt kỹ năng dịch chuyển tức thời không? Một lần 50 điểm, chỉ có thể sử dụng ba lần một ngày.]
[Dùng dùng dùng!]
Về cơ bản, đó là phản xạ có điều kiện theo bản năng của cơ thể, không có bất kỳ mệnh lệnh nào từ trung tâm não.
Sau một khắc, cô và Lâm Lang biến mất ở trong móng gấu!
Lực từ chân gấu trực tiếp tạo ra một miệng hố lớn trên mặt đất.
Tô Nhan hiểu rõ, hệ thống sinh sản nhất định có thể không quan tâm đến sự sống chết của vật chủ, nhưng nó nhất định sẽ bảo vệ đứa trẻ.
Nói cách khác, khi cô mang thai, cô có thể được hệ thống sinh sản bảo vệ.
Hai mắt Lâm Lang lóe lên, khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện bọn họ đã ở rìa rừng Sâm Đảo.
"Sao lại thế này?"
Lâm Lang ngơ ngác nhìn bốn phía: "Thần thú hiển linh sao?"
Vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, hắn cầu xin Thần Thú bảo vệ Tô Nhan trong ngực bình an vô sự.
Không ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo họ đã có mặt ở đây.
"Chắc vậy."
Tô Nhan không có mặc quần áo, tạm thời duy trì thân hình chuột, thoát khỏi vòng tay của hắn, thuận thế bò lên phía trước, cuối cùng ngồi xổm trên đầu hắn.
Đứng trên cao, nhìn xa.
Theo hướng của tộc chuột, có những con thú đang chạy trốn.
Lâm Lang ôm cô trên đỉnh đầu xuống, ôm cô trong lòng bàn tay thô ráp ấm áp của mình: "Ở đây chắc là an toàn, em ở đây chờ anh. Nếu một ngày sau anh không quay lại, em…hãy tìm một thú phu khác. Nếu anh quay lại, em phải làm giống cái của anh."
"Nếu tôi từ chối thì sao?"
Tô Nhan không muốn tùy tiện hứa hẹn.
"Anh sắp phải đi chịu chết, còn không nói lời dễ nghe một chút."
Lâm Lang nhe răng cười.
"Được rồi."
Tô Nhan vừa rồi nghĩ tới thiên phú ngự thổ của mình khi đối mặt với ma thú, sinh ra một lứa chuột con có lẽ cũng không tệ.
Lâm Lang cười vui vẻ, sau đó treo túi da đựng của hồi môn đã chuẩn bị sẵn lên cổ chuột của cô, sau đó đặt vào cái lỗ của một cái cây đại thụ cao lớn.
"Em ở đây chờ đi, nếu anh không trở về, tinh tệ này cũng đủ cho em đi đến bộ tộc khác, qua một đoạn thời gian sẽ ổn thôi."
Tô Nhan không nói nên lời, nghe giống như di ngôn cuối cùng.
"Vậy anh cẩn thận, đừng cậy mạnh, chết tử tế không bằng sống, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ, có thù báo thù, có oán báo oán."
"Ha ha, Nhan Nhan của chúng ta thông minh, luôn nói chuyện một loạt như vậy. Được, anh sẽ sống, chờ em sinh cho anh một con chuột con thông minh."
Đôi tai trắng nõn của Tô Nhan động đậy hai lần nhưng không nói gì.
Lâm Lang biến thành một con thú chuột khổng lồ màu xanh đen, quay đầu nhìn Tô Nhan đang ngồi xổm trong hốc cây, quay người nhanh chóng chạy đi.....
Túi da của Tô Nhan được lưu trữ trong không gian hệ thống.
Đây là một chức năng tích hợp của hệ thống sinh nở. Trong đó có một không gian có thể phát triển được, có kích thước khoảng một mét.
Nói trắng ra là nơi cho cô chăm sóc con cái.
Khi gặp nguy hiểm, có thể tạm thời đặt em bé vào để bảo vệ sự an toàn của chúng.
Không thể không nói, cái hệ thống này, vì trẻ em phục vụ toàn diện.
Nghĩ đến cửa hàng hệ thống mở ra, cũng là sữa bột, tã lót và đồ dùng cần thiết cho trẻ sơ sinh.