Chương 10: Sinh Con
"Bụng cô không nhỏ, lại chỉ có một nhóc con."
Báo đen nói với Tô Nhan.
Tô Nhan kinh ngạc: "Thật sao? Còn chưa sinh sao ngươi biết được."
Báo đen không trả lời mà cứ nhìn vào bụng cô: "Đứa trẻ này hẳn không phải là người của tộc chuột. Cô muốn nuôi nó sao?"
Tô Nhan nói: "Đương nhiên phải nuôi nó, cha nó đã chết, cũng chỉ còn mình ta có thể nuôi nó, ngươi hỏi làm gì."
"Cha nó chết rồi?"
Báo đen quay đầu lại nhìn cô.
Tô Nhan bị nhìn đến cổ họng nghẹn lại: "Đúng, đúng vậy."
"Vậy nếu hắn chưa chết thì sao."
"Không thể nào, chính mắt ta nhìn thấy hắn chết."
"Đôi khi vẻ bề ngoài có thể lừa dối người. Dù thế nào đi nữa, theo quy định, nếu là giống cái nhiều chồng thì sinh con ra sẽ thuộc về cha ruột. Cô ở tộc chuột có hôn ước không?"
"Không có, tôi vẫn....đợi đã, làm sao ngươi biết chuyện về tộc chuột của ta, ngươi là ai?" Tô Nhan cau mày.
Còn chưa đợi báo đen trả lời, bụng cô đột nhiên co thắt đau đớn.
Tuy chưa từng trải qua quá trình sinh nở nhưng cô biết mình sắp sinh con.
Đếm từng ngày, dường như thời điểm đã đến.
"Có thể giúp ta tìm phù thuỷ tộc không, ta sắp sinh rồi."
Tô Nhan ôm bụng, cảm giác được thân thể sắp biến thành hình người.
Báo đen lập tức ngậm cô vào trong miệng, từ trên cây nhảy xuống, lao đi về phía bộ tộc.
Để không ảnh hưởng đến tốc độ của nó, Tô Nhan cố gắng kiềm chế sự thôi thúc biến hình.
Lúc này, hệ thống phát ra cảnh báo: [Mời ký chủ hóa thành hình người để sinh con, không thể kháng cự.]
[Đm! Lão nương không muốn biến thành người sao? Ngươi không nhìn tình huống thế nào đi, không có ai đỡ đẻ.]
Tô Nhan bị cơn đau bụng tra tấn đến trực tiếp chửi bậy.
Hệ thống: [Có thể bật chế độ tự sinh nở, không cần đỡ đẻ.]
Tô Nhan: [Cái gì? Còn có chức này này sao?]
Hệ thống: [Đúng vậy.]
Sau đó phương thức tự sinh nở truyền đến Tô Nhan.
Sau khi Tô Nhan hiểu rõ toàn bộ quá trình, cô lập tức nói với báo đen: "Dừng lại, tìm một nơi an toàn, ta muốn tự mình sinh con."
Báo đen đột nhiên dừng lại, nhìn xung quanh có một khe núi nhỏ cách đó không xa, lập tức chạy qua.
Khi tới khe núi, đầu tiên nó đặt Tô Nhan xuống, sau đó há mồm phóng ra một tia sét, tạo thành một mảnh đất bằng phẳng.
Tô Nhan hoàn toàn bị tài năng của nó dọa sợ, sấm sét sấm sét!
Chuyện này cũng thật thái quá nha!
Con báo đen ngậm một ít cỏ mềm trong miệng, trải xuống đất, cuối cùng nhìn Tô Nhan nói: "Tạm thời như vậy đi."
"Được rồi, được rồi."
Tô Nhan bây giờ càng lo lắng hơn, lỡ nó không vui sợ cũng bổ cô ra thành từng mảnh quá.
Cô chạy đến tấm thảm cỏ mềm mại, nói với con báo đen: "Ngươi, ngươi quay qua chỗ khác đi, ta muốn biến thành hình người."
"Có được không?"
Đôi mắt vàng của con báo đen có vẻ lo lắng.
Tô Nhan bất đắc dĩ trả lời: "Không sao, nếu không được thì ta sẽ gọi ngươi giúp đỡ."
Có hệ thống ở đây chắc không sao.
Báo đen có chút lo lắng nhưng vẫn rời khỏi khe núi, canh giữ bên ngoài.
Tô Nhan biến thành hình dạng con người.
Vì không có quần áo nên chỉ có thể che kín bằng cỏ.
Những cơn đau đớn ập đến, Tô Nhan không khỏi kêu lên đau đớn.
Báo đen đột ngột quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Tô Nhan một đầu trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo đang nhăn nhó vì đau đớn.
Như cảm nhận được nó đang nhìn trộm, Tô Nhan quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt lo lắng của hắn.
Miễn cưỡng cười một cái, khuôn mặt tuyệt đẹp, mang theo yếu đuối nhìn cảm thấy thương, khiến bất cứ ai cũng phải đau lòng: "Đừng nhìn."
"....Ừ."
Báo đen lại quay đầu lại.