Trì Hạ Thanh nhìn bầu trời đen kịt vẫn còn mây mù, bên tai vang lên tiếng gió hú.
Cơn sốt vẫn chưa giảm bớt, giọng nói tra hỏi của anh trai vẫn vang lên bên tai rất gay gắt đến khó chịu, khiến Trì Hạ Thanh không khỏi nắm chặt điện thoại.
"Miên Miên muốn uống canh mày nấu, mau đến đây càng sớm càng tốt. Tô gia nuôi mày lâu như vậy, ngoài việc gây rắc rối ra, mày còn làm được cái gì nữa?!"
Trì Hạ Thanh đã quen với việc nấu súp ở cô nhi viện nên món súp cậu nấu rất ngon và đậm đà.
Hắn ta cho rằng Trì Hạ Thanh chỉ có việc này là có ích, nhưng cuối cùng lại không tìm được người, thậm chí còn không ở cùng Tô Trì Miên trong bệnh viện.
"Tô Trì Miên muốn uống canh, tại sao tôi lại phải nấu cho cậu ta? Nực cười thật. Cậu ta là loại thiếu gia cao quý nào đó sao?"
Giọng nói của Trì Hạ Thanh lúc này mới giống con người thật của cậu. Cậu lạnh lùng như ngậm đá ở trong miệng, khiến người đối diện phải mất bình tĩnh.
"Trì Hạ Thanh, mày đừng có mà vô liêm sỉ!"
Giọng nói giận dữ của Tô Cẩn Phong vang vọng rất rõ ràng qua loa điện thoại trong phòng ngủ của Trì Hạ Thanh.
"Trì Hạ Thanh, mày học được thái độ trịnh thượng này từ đâu ra?! Mày có biết Miên Miên bị bệnh không? Em ấy đang nằm trên giường bệnh! Còn mày, mày thì đang ở đâu?! Không ở bệnh viện cũng chưa tính đi, nấu súp cũng không xong.! "
Trì Hạ Thanh chờ đối phương tức giận đến thanh âm hoàn toàn lắng xuống, mới chậm rãi mở miệng.
"Tô gia của chúng ta? Cũng đúng, dù sao cũng là gia tộc của mấy người, thật sự không liên quan gì đến tôi, một người ngoài cuộc. Tô Trì Miên bị bệnh thì có liên quan gì đến tôi? Cậu ta sợ hãi vì tôi à? Dựa vào cái gì tôi phải phục vụ cậu ta, hầu hạ cậu ta?"
Trì Hạ Thanh cũng cảm thấy sức lực của mình tựa hồ đã khôi phục một chút, thanh âm cũng lớn hơn trước, có thể là do tác dụng của thuốc hạ sốt.
Chờ hai giây, Trì Hạ Thanh lại tiếp tục nói: "Tô Cẩn Phong, anh lấy tư cách gì, thân phận gì mà nói tôi?"
Tô Cẩn Phong gần như ngất đi vì tức giận sau khi nghe những lời của Trì Hạ Thanh.
Hắn ta là con trai cả của Tô gia, luôn được người khác kính trọng và quý mến. Hắn chưa bao giờ thấy qua một người em trai nào khó ưa như Trì Hạ Thanh!
"Trì Hạ Thanh, mày nhất định phải chơi loại trò đối chữ này sao? Tô gia đối xử với mày như thế nào? Mày tự hỏi mày đi, đồ ăn và quần áo có điểm nào kém sao?! Miên Miên còn tặng cho mày con gấu bông yêu thích của em ấy. Đây là cách mà mày đối xử với em trai mình à?"
"Em trai? Ah, Anh muốn làm anh trai với một người không có quan hệ huyết thống gì với mình! Anh muốn, nhưng tôi thì không." Lúc này, giọng nói của Trì Hạ Thanh lạnh lùng như thấp hơn mấy độ.