Sau Khi Biến Thành Mỹ Nhân Ngư Tôi Trở Thành Vạn Người Mê

Chương 4

Lúc ấy, Trì Hạ Thanh đang nằm trên giường trong phòng ngủ, tuy thân thể suy nhược nhưng đầu óc lại thập phần thanh tỉnh.

Qua cánh cửa mở, giọng nói dịu dàng của mẹ Tô dường như vang vọng vào tai Trì Hạ Thanh: “Miên Miên từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, lần này bị dọa sợ đến như vậy, không biết nó sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ. "

Lại có một giọng nói già nua khác lớn hơn vang lên: "Aizz, thân thể của Miên Miên phải chăm sóc cho thật tốt. Nhưng Trì Hạ Thanh ở trong phòng thế nào? Dù sao nó cũng là con của cô, cô không thể đối đãi tốt đứa này, không đối tốt với đứa kia được."

"Con biết, nhưng Miên Miên ở dưới vòng tay của con lâu như vậy, con nhịn không được muốn đối xử tốt với nó!"

Giọng nói già nua thật sâu mà thở dài: "Cô đừng có hồ đồ như vậy. Suy cho cùng thì Tô Trì Miên cũng chỉ là một thiếu gia giả mạo mà thôi! Cô thay đổi tuổi của nó mà không nói cho người ngoài biết, che đậy cho nó, nhưng đối với Trì Hạ Thanh lại không tốt, cô có thật sự là một cái cha mẹ hay không?”

Trì Hạ Thanh nghe được lời này, đầu óc như nổ tung.

Thiếu gia giả mạo?

Tô Trì Miên không phải là con của mẹ sao?!

Trì Hạ Thanh tuy thân thể nóng bừng, hai mắt nặng nề không mở nổi, nhưng thính giác lại cực kỳ rõ ràng.

Giọng nói ngoài cửa dường như im lặng một lúc, sau đó lời nói của mẹ Tô lại vang lên: “Mặc dù lúc đó là vô tình ôm nhầm đứa, nhưng Miên Miên chính là tự tay con nuôi nó hai mươi năm, con không thể trơ mắt nhìn nó một cái thân phận của Tô gia cũng không có!

Đến lúc đó người ngoài sẽ nói gì về nó?! Nó tính tình hiền lành tốt bụng, làm sao có thể sống sót nếu không có sự bảo hộ của Tô gia?

Dù sao, Trì Hạ Thanh nó cũng là một đứa có tính cách mạnh mẽ, có lẽ nó sẽ không ngại có thêm một đứa em trai. "

Mẹ Tô vừa nói xong, bên ngoài phòng đều im lặng.

Trì Hạ Thanh lúc này mới chậm rãi mở mắt, hai mắt đau nhức, trong lòng tê dại, xuyên qua cánh cửa không đóng, nhìn hai bóng người bước đi.

Trong phút chốc, Trì Hạ Thanh đã hiểu ra nhiều điều.

Sự thù địch không thể giải thích được của Tô Trì Miên đối với cậu, còn có ánh mắt áy náy của cha Tô thỉnh thoảng nhìn về phía cậu.

Hóa ra đó hoàn toàn không phải là sự mất mát khi mất đi đứa trẻ, mà là do hai người họ đã vô tình ôm nhầm đứa trẻ khi đang nằm viện.

Tô Trì Miên là thiếu gia giả mạo do sự sai lầm của Tô gia, nhưng mẹ Tô vẫn như cũ yêu thương hắn, bảo vệ hắn che chở hắn, mà bỏ rơi Trì Hạ Thanh, người cũng đang bị bệnh, sốt ruột đến bệnh viện thăm Tô Trì Miên.

Trì Hạ Thanh nóng bừng như lòng sông khô cạn, vô cùng cần nước, nhưng dù khó chịu đến đâu, cậu vẫn không thể rơi nổi một giọt nước mắt.

Hốc mắt của cậu đau nhức và ngứa ngáy. Trì Hạ Thanh dụi dụi mắt hai lần, khiến khóe mắt cậu đỏ bừng.

Sau khi chật vật đứng dậy, cậu lấy cho mình một cốc nước, rồi uống thuốc hạ sốt, rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Hồi ức kết thúc.