Ta Khiến Bia Đỡ Đạn Nhìn Thấu Hết Cả Rồi

Chương 12

Chưởng quỹ béo đưa Văn Ngọc Khiết đến vân thuyền sau đó đã rời đi, không liếc mắt nhìn Văn Ngọc Khiết lấy một lần, cũng không hỏi về những dự định tiếp theo của Văn Ngọc Khiết sẽ ở lại trên thuyền hay là thế nào. Cứ như vậy, dù cho sau này có đại năng sưu hồn chưởng quỹ thì cũng không thể nào biết được hướng đi chính xác của Văn Ngọc Khiết.

Sự lựa chọn của Văn Ngọc Khiết cũng rất rõ ràng: Cậu xuống thuyền ngay, xoay người trở về nhà của mình ở thành Tích Mộc.

Mãi cho đến khi Văn Ngọc Khiết cảm thấy đã đến ngày cổng thế giới sắp xuất hiện, cậu mới chậm chạp lắc lư đi ra khỏi nhà, áo rộng đai lớn, ăn không ngồi rồi, bắt đầu dạo chơi trên phố phường sầm uất như ngày thường lui tới. Trông cậu như thật sự không có mục đích gì, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi đi xếp hàng mua hạt dẻ ở đầu ngõ, nghe lão gia tử kể chuyện cổ ở quán trà.

Vì ai có thể ngờ rằng, trông cậu như đã lập nghiệp ở thành Tích Mộc, đưa hết xe này đến xe khác, cứ như thể chuyển hết tất cả vàng ngọc tài sản vào phủ, rồi lại trong một buổi chiều trời trong nắng ấm nào đó, chỉ đi theo người hiểu chuyện vào giúp vui, quần áo nhẹ nhàng ra trận, một đi không trở lại!

Hành động bất ngờ, ngay vào sáng nay!

Không phải mình thật sự là một tiểu thiên tài chạy trốn nào đó chứ? Văn thiên tài nghĩ như thế.

Mà năng lượng thì luôn cân bằng, khi trên mặt Văn hoàng tử có thêm nhiều nụ cười thì đương nhiên trên mặt của những người khác sẽ mất đi một chút. Giống như huynh muội ma tu vẫn luôn phụ trách theo dõi cậu.

Họ đã hoàn toàn cuống cuồng rồi, vì gần như chỉ trong chớp mắt, Văn Ngọc Khiết đã mất tung mất tích ở bến tàu Cửu Thiên.

Mà gay go hơn nữa là bầu trời vốn là một màu xanh biếc lại gió mây biến đổi, cuồng phong đột ngột nổi lên, trông rất giống tận thế, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, hiện tượng thiên văn vặn vẹo thay đổi liên tục 180 đủ mọi loại dáng vẻ, từ vàng như đá chảy cho đến gió độc tuyết tham, cuối cùng mới ổn định lại ở biển mây cuồn cuộn, rồng ngâm thét dài.

Cổng thế giới đã mở ra trước thời hạn!

Tất cả mọi người đều bị đánh đến không kịp trở tay.

Chỉ có Văn Ngọc Khiết đã đứng trên boong tàu Tiễn Lai Hào, phát ra một tiếng “Ha” vui sướиɠ.

Trước đó khi Văn Ngọc Khiết bước lên thuyền thì đã khắc một tấm bùa dịch chuyển tức thời duy nhất xuống, chính là dành cho việc mất tích trong tích tắc của ngày hôm nay.

Nếu như ở kiếp trước, Văn Ngọc Khiết là một nam sinh viên bình thường, chắc chắn sẽ rất khó phát hiện bản thân đã bị người khác theo dõi, nhưng mười mấy năm đầu trong cuộc đời này cậu chính là một hoàng tử, là một hoàng tử ra khỏi cung còn có thể gặp chuyện nguy hiểm, sao cậu có thể không chuẩn bị thêm nhiều sự đề phòng ở xung quanh mình? Huống hồ huynh muội ma tu chuyển đến đối diện có diện mạo bắt mắt như thế, cậu không thể nào không chú ý cho được.

Chẳng qua do tu vi của Văn Ngọc Khiết thật sự quá nát, vốn không phải đối thủ của đôi huynh muội con trời kia. Trước khi không xác định được ý đồ đến đây của đối phương, cậu chỉ có thể giả vờ như không biết, vẫn luôn cẩn thận dè dặt mở đường mấy ngày, rốt cuộc mới có cơ hội thừa dịp bất ngờ như hiện giờ!

Lần này hàng rào giữa hai giới trên dưới bị vỡ rất vội vàng, nhưng các vân thuyền với kinh nghiệm phong phú của các thương hội vẫn ngay lập tức bắt đầu thu mỏ neo, tiếng trống tù và đồng loạt vang lên. Lão tổ bảo vệ thuyền của các nhà lại phi thân lên, vận khí bấm quyết, lập tức đã điều khiển những pháp khí có to có nhỏ, cấp độ khác nhau để mở ra từng cánh cổng thế giới trên chín tầng trời.

Trong phút chốc đã là khung cảnh nghìn cánh buồm thi nhau ra khơi.

Huynh muội ma tu trên bến tàu vốn không kịp phản ứng, cho dù có đoán được Văn Ngọc Khiết ở trên thuyền thì có ngự kiếm phi hành đi chăng nữa cũng đã không thể đuổi kịp.